Chương 29: Từ Lâu Đã Là Học Trò Của Thầy

Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll

"Tôi ở nhà nói cái gì, em còn nhớ rõ sao?" Cố Phóng Vi đôi mắt hoa đào không còn ý cười, mà là có chút lãnh đạm.

Sau thông báo của hiệu trưởng, các lớp đã giải tán.

Nhiều người gần đó đã chú ý đến tranh chấp phía hia người, sôi nổi hóng chuyện.

Lộc Hành Ngâm lặng lẽ nói: "Đừng chạm vào đồ của anh."

"Hiện tại còn thêm thứ nữa, đừng quyết định thay tôi." Cố Phóng Vi lạnh lùng nói.

Hắn tựa hồ có thể lật mặt như lật bánh táng, vừa rồi còn đang niết vành tai cậu chơi, trong nháy mắt có thể vạch ra ranh giới bằng một giọng trầm lạnh lùng.

Người như hắn lúc tức giận có chút đáng sợ, bởi vì diện mạo vốn đã đẹp, nhưng khi nâng khóe mắt đỏ hoe lên, mơ hồ lại có một tia ớn lạnh hấp dẫn, cả người tràn ngập khí tức người sống chớ lại gần.

Lộc Hành Ngâm lại nói: "Xin lỗi ạ."

Cố Phóng Vi rõ ràng không phải là người kiên trì, gia giáo và thói quen thiên vị cậu khiến hắn không thể nói lời nặng nề gì với cậu.

Hắn liếc nhìn Lộc Hành Ngâm, rồi nhẹ nhàng nói: "Tôi không đi, em muốn làm gì thì làm.

Em trai, anh còn tưởng em biết đúng mực, tự lo cho mình đi, đừng có tay dài như vậy."

Kéo thẻ học trong tay, đồng phục học sinh cũng cởi ra, Cố Phóng Vi đi thẳng về phía cổng trường.

"Má nó, cậu ta thật hung dữ...! Tiểu học bá, cậu với hoa khôi có chuyện gì vậy?" Trần Viên Viên cũng ở hàng sau, nàng nghiêng người hỏi Lộc Hành Ngâm.

Mọi người đều nghe rõ lời của Cố Phóng Vi, không thèm nể nang ai.

Lộc Hành Ngâm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Cố Phóng Vi, cụp mắt xuống và nhẹ nhàng nói: "Không có gì, là lỗi của tôi."

Sau đó cậu nói: "Thái Tĩnh và Mạnh Tòng Chu đang đợi tôi, tôi đi trước."

Bậc thang hội trường có hình một vòng tròn, ban 1 và ban 27 ngồi gần với nhau.

Khi Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện nhìn thấy Lộc Hành Ngâm đến gần, họ đã hào hứng thò đầu chào họ — sau khi bị bắt trong một quán net và ngồi xổm trong đồn cảnh sát, đám oắt con này ngay lập tức hình thành một tình bạn cách mạng.

Các học sinh trong vài lớp cuối cùng nhìn họ như người ngoài hành tinh.

Từ số lượng thí sinh của lớp nâng cao, ta cũng có thể thấy rõ sự khác biệt trong hệ thống chấm điểm giữa lớp Ánh dương và lớp song song — lớp đầu tiên có nhiều người nhất, một nửa lớp đã đến và các lớp Ánh dương khác có hơn chục người, ban 27 chỉ có ba người lẻ loi tham gia.

Nhóm nữ sinh ngồi cạnh Lộc Hành Ngâm tên là Từ Tinh, là nữ sinh cùng lớp đến ban 27 tìm Cố Phóng Vi trước đây.

Cô cứ lén lút nhìn cậu, Mạnh Tòng Chu chọc bút vào người cậu, nhỏ giọng nói: "Cô gái bên cạnh cậu nhìn cậu kìa."

Lời vừa dứt, Từ Tinh liền đưa ra một tờ giấy: "Cậu có thể cho tôi phương thức liên lạc không? Bạn nữ cùng ký túc xá nhờ tôi xin hộ."

Lộc Hành Ngâm cũng gặp phải nhiều chuyện như vậy trong vài ngày qua, vì vậy cậu ghi lại phương thức liên lạc của mình và mỉm cười với Từ Tinh.

Từ Tinh không có nhiều thời gian để gặp gỡ, và đưa một tờ giấy: "Cậu và Cố Phóng Vi có quan hệ tốt không? Tôi không có ý gì khác, chỉ là Dịch Thanh Dương và những người khác cuối tuần trước có kể.

Là cậu ấy là anh cậu à?"

Lộc Hành Ngâm chậm rãi viết cho cô: "Ừm."

"Vậy cậu có biết tại sao cậu ấy không tham gia kỳ thi không? Có lẽ tôi hơi lo chuyện bao đồng..." Chữ viết của Từ Tinh rất thận trọng, "Cậu không nói cũng được, tôi chỉ tò mò thôi.

Hôm nay có người thấy hai người cãi nhau trên sân chơi, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy giận ai đó đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!