Trẻ em ở độ tuổi này bị giam trong trường cấp 3.
Thực ra, đánh giá của bạn bè cùng trang lứa đều có mức độ, cho dù có ý so sánh với nhau thì cũng chỉ lưu lại trong ấn tượng "giàu có" mà thôi..
Để khinh miệt một người ở Trung học số 7 Thanh Mặc đại khái là thế này: học vấn> ngoại hình> tính cách> gia thế.
Ngày đầu tiên nhập học Cố Phóng Vi không hề có rào cản được bầu thành botboy của trường
- mặc dù không biết vì sao bị gọi hoa khôi; sau đó lại mang theo vòng sáng thủ khoa trung học thành phố và đạt điểm tối đa trong cuộc thi ở nước ngoài, cộng với nhà giàu nên chẳng trách hắn được người ta theo đuổi kéo dài từ lớp 10 đến lớp 12, y hệt cá diếc qua sông.
Hành lang của tòa nhà dạy học chật kín người, rất nhiều cô gái bạo dạn lao xuống lầu, muốn đi theo Cố Phóng Vi từ xa.
"Sao lại là ông ngoại mà không phải bố mẹ cậu ấy tới?" Người bên cạnh thắc mắc.
Trần Viên Viên nói: "Mối quan hệ giữa hotboy với gia đình cậu ấy hình như không được tốt lắm."
Nhỏ quay lại và thì thầm với họ: "Có vẻ như hotboy không bao giờ về nhà trong kỳ nghỉ.
Một ngày cuối tuần, tớ bị bắt ở trong văn phòng giáo viên.
Khi tớ ra khỏi trường, tớ thấy hotboy mua cơm nắm từ một quầy hàng nhỏ, cậu ấy học ngoại trú thì phải, tớ nghe nói mang về phòng cho thuê đối diện trường để ăn."
Vừa vặn là kỳ thi tháng, buổi tối sau ngày thi đầu tiên rất rảnh.
Tiếng ồn ào bên ngoài không hề biến mất, Lộc Hành Ngâm yên lặng lắng nghe, rồi đặt túi văn phòng phẩm trở lại ghế.
Mạnh Tòng Chu và Thái Tĩnh đến tìm cậu để so đáp án.
Trước đây trong lớp chỉ hai người bọn họ là có thể đối chiếu đáp án với nhau, nhưng bây giờ có them Lộc Hành Ngâm, hoạt động này đã trở nên thú vị hơn.
"Toán lần này khó quá."
Mạnh Tòng Chu rõ ràng đã bắt đầu bồn chồn từ khi ra khỏi phòng thi, sắc mặt tái nhợt nói: "Tớ để trống cả nửa câu, toàn làm mặt trước.
Mấy câu trước còn hai ba câu chưa tính xong nữa, lần này tính toán rất nặng."
Thái Tĩnh an ủi cậu ta: "Phòng thi của tớ cũng chưa ai làm xong, giáo viên nhờ đã tớ thu bài hộ rồi, nhiều người để trống lắm, những bài làm được cũng để trống phần câu lớn rất nhiều, chắc là do đề thi lần này khó, ai chắc cũng vậy, tớ cũng chưa làm xong nữa."
Họ cùng nhau nhìn Lộc Hành Ngâm: "Cậu làm xong hết không?"
Lộc Hành Ngâm lắc đầu: "Làm chưa xong.
Câu hỏi áp chót và câu hỏi nhỏ đầu tiên chỉ mới kịp vẽ bốn đồ thị, tôi còn chưa làm."
Thái Tĩnh nghĩ một lúc và an ủi cậu: "Vừa rồi tớ hỏi thầy Tống, thầy ấy nói đề vẽ hình kia sẽ cho điểm từng bước, lần này mọi người làm bài thi không tốt, điểm sẽ tương đối thấp."
Khúc Kiều phàn nnàn: "Giống như cái mặt của thầy Tống khi đến lớp mình, bọn mình càng than trời trách đất, thầy cô tổ toán học sẽ càng vui vẻ".
Bọn học sinh cùng nở nụ cười, đại diện học sinh dốt Khúc Kiều chậm rãi có đề tài nói chuyện với bọn học sinh ngoan như Thái Tĩnh.
Thẩm Nộ nghe đến đề tài này, trong vòng mấy nam sinh bắt đầu xì xào bàn tán: "Toán lần này khó như vậy sao? Liêu Thanh thi..."
Bản thân Liêu Thanh cũng bắt đầu luống cuống: "Anh ta nói sẽ khống chế điểm tầm 590.
Môn toán thì 135... Xong rồi xong rồi, làm gì bây giờ? Không có camera trong phòng thi phải không?"
"Thi tháng không có, khỏi lo lắng."Thẩm Nộ cũng cảm giác sắp lật xe, sắc mặt khó coi, cậu ta do dự, "Cậu học toán không tệ, thỉnh thoảng đạt 135 cũng không phải chuyện gì to tát, chắc chắn là được."
Tiếng ồn ào ngoài hành lang vẫn chưa biến mất, tòa nhà dạy học không thể nhìn thấy Cố Phóng Vi nữa, nhiều người đuổi theo hắn đến sân thể dục, "Chiến báo tiền tuyến" liên tục truyền tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!