Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Lộc Hành Ngâm vốn tưởng đi kiểm tra phẫu thuật, nhiều nhất chỉ có vài người đưa cậu đến bệnh viện, nhưng cậu không ngờ Cố Thanh Phong sẽ dừng mọi việc đang làm ở công ty, đích thân đến cùng cậu.
Họ đã đến nhiều bệnh viện, bao gồm bốn bệnh viện khối u mạch máu não được chỉ định ở trong nước và một bệnh viện ở Hồng Kông —— đây cũng là bệnh viện mà Diệp Yến đã tìm kiếm cho Lộc Hành Ngâm trước đó.
Do u máu của Lộc Hành Ngâm nằm ở vị trí nguy hiểm, so với những năm trước nó to ra rõ ràng, phần dưới của u máu cũng rộng hơn, Bệnh viện Hiệp Hoà thành phố B và Hồng Kông cũng đề xuất:
1.
Phẫu thuật can thiệp được, nhưng nó không phải phương án chính được khuyến nghị và các máy móc can thiệp dễ rơi ra gây tắc mạch.
2.
Phẫu thuật cắt bỏ, nhưng tỷ lệ tử vong của phẫu thuật cắt bỏ ở khoảng 50%.
Xác suất một nửa.
Còn có một bác sĩ ở bệnh viện thành phố B từng được mệnh danh là "bác sĩ phẫu thuật số 1 châu Á", gần đây ông đã nghỉ hưu vì tuổi quá cao không thể làm bác sĩ phẫu thuật.
Tập đoàn Cố thị cũng cử người đi tìm hiểu tình hình và được gia đình ông lão lịch sự trả lời —— vị bác sĩ phẫu thuật số 1 châu Á này, hiện cũng bị u máu, nằm ở thân não, ảnh hưởng nghiêm trọng đến thị lực và một số bộ phận hoạt động thần kinh khác.
Cũng vì tuổi đã cao, sức khoẻ không thể chỗng đỡ nỗi hỗ trợ cuộc phẫu thuật.
Bây giờ đang tịnh dưỡng, không thể cầm dao mổ được nữa.
Trong trường hợp này, bản thân giáo sư ông đã đọc hồ sơ bệnh án của Lộc Hành Ngâm, người nhà ông cũng uyển chuyển giới thiệu một giáo sư người Đức cho họ: "Tôi hiểu tình hình của các vị, xác thực rất nguy hiểm, bác sĩ phẫu thuật u mạch máu tốt nhất ở trong nước ta ước tính tỷ lệ tử vong là 50% đây là cực hạn những gì bọn họ có thể làm.
Nếu tôi chưa nghỉ hưu, tôi còn có thể làm, nguy cơ tử vong khoảng 20%, nhưng bây giờ không còn cách nào, nếu tài chính gia đình các vị có thể hỗ trợ được thì có một bác sĩ ở Đức có thể giới thiệu".
"Mấy cậu thấy sao?"
Đại học Y Liên minh Bắc Kinh, Cố Thanh Phong cùng Lộc Hành Ngâm đi ra, trợ lý bên cạnh ông bước nhanh đến, thấp giọng nói với Cố Thanh Phong: "Visa cũng đã được cấp, ngày mai tôi sẽ đưa thiếu gia Tiểu Lộc đến Đức tìm giáo sư Bertalanffy, ông ấy đã từng ở Bệnh viện số 11 thành phố S làm phẫu thuật mẫu một ca tổn thương cực kỳ nguy hiểm, trình độ phẫu thuật đáng tin cậy, vốn đã nằm trong kế hoạch dự phòng ban đầu của chúng ta."
(Vị giáo sư này có thật, ông từng phẫu thuật một ca giống Nai Con, phép màu của sự sống)
Lộc Hành Ngâm nhìn xuống xấp tài liệu.
Một đứa trẻ thông minh như vậy, từ nhỏ đã biết đến hai phương pháp phẫu thuật để xử lý u máu não, điều trị can thiệp sử dụng công nghệ hình ảnh, dùng ống thông và vật liệu đặc biệt để lấp đầy u máu nhằm gây hoại tử tự nhiên, vết thương nhỏ, hồi phục nhanh, nhưng có thể để lại di chứng.
Mối đe dọa khối u máu được loại bỏ, nhưng tắc mạch có thể theo suốt đời.
Thời gian phục hồi lâu dài của phẫu thuật cắt bỏ cực kỳ nguy hiểm.
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Cắt bỏ đi."
Cậu ngẩng đầu nhìn hành lang sạch sẽ và cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn sáng bóng sủa của bệnh viện, hai mắt sáng ngời, chỉ cho Cố Thanh Phong xem: "Ông Cố, đây là nơi cháu đến thực tập sau khi vào đại học."
Trợ lý y tế đi theo Cố Thanh Phong cũng mỉm cười: "Thiếu gia, ở đây không phải Hiệp Hoà, nơi thực tập của cậu sẽ ở quận Đông Thành.
Tôi cũng đã đến đó."
Tâm trạng lo lắng ban đầu của Cố Thanh Phong vì nụ cười nhỏ này của tiểu bối mà nhẹ nhõm hơn một chút.
"Giải thưởng của tiểu thiếu gia có thể được nhận vào trụ sở chính của Đại học Thanh Hoa, được nhận vào Trường Y khoa Hiệp Hoà
- Thanh Hoa, thật ra thì có bất lợi về điểm số." Trợ lý nói lại, và nhìn Lộc Hành Ngâm một lần nữa, "Sau này tiểu thiếu gia muốn làm bác sĩ sao?"
Lộc Hành Ngâm chỉ vào đầu mình: "Muốn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!