Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Tháng mười, thành phố Đông Đồng.
Khi Quý Băng Phong mang theo đội luật sư của Hoắc gia trở lại thị trấn phía nam này thì đã là đêm khuya.
Khác với cảm giác họ đến lần trước, tin tức trấn động về con trai ruột của tập đoàn Hoắc thị lưu lạc bên ngoài
- đã dần mất đi sự nổi tiếng.
Khi mọi người nhắc lại chuyện này, họ sẽ chỉ nhớ mơ hồ, bên cạnh những chiếc xe sang trọng lấp đầy cả con phố ngày hôm đó: "Đứa trẻ ốm yếu được bà Lộc nuôi nấng bằng cơm thừa canh cặn hóa ra lại là một thiếu gia!"
"Người xấu!"
Trong con hẻm tối, đứa trẻ đeo cặp sách nhìn thấy một hàng bóng đen mặc vest đen, giày da tiến đến, liền hét toáng lên rồi chạy vào góc phố.
Cuối mùa hè làm màn đêm hơi nóng, ở một góc nhỏ chỉ có bóng đèn vàng mờ ảo, tuy mờ ảo cũng đủ làm lòng người bình yên.
Khi chạy lại gần, nơi có ánh sáng là một thế giới khác: chiếc tủ của người thợ sửa đồng hồ rất cũ kỹ, phủ đầy bụi và ánh sáng xcậu của kính cũ, không khí đặc quánh mùi gỉ đồng và dung môi hóa chất.
Mặt sau chất đầy thiết bị, trên võng xếp chồng sách lớn, trông cũ kỹ mà vững chãi.
Đến gần hơn, có một lò thuốc được xây dựng bằng những tấm sắt vị vứt bên cạnh, mùi ngải thảo tỏa ra xung quanh cậu.
Ngồi đằng sau nó là một thiếu niên mười sáu tuổi.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống, làm nhuộm lên mái tóc sẫm màu và hàng mi của cậu một quầng sáng mềm mại, làn da trắng nõn như ngọc.
Chỉ là dáng người hơi gầy, màu trắng do bệnh tật, trên cổ có một sợi dây màu đỏ, là dây trường sinh mà người địa phương xin cho đứa trẻ đeo vào.
Nghe thấy động tĩnh, Lộc Hành Ngâm ngẩng đầu khỏi bàn, tháo chiếc kính gọng vàng ra và nhìn Quý Băng Phong và đoàn người của anh ta ở lối vào con hẻm.
Đứa trẻ hoảng loạn trốn đằng sau cậu.
Quý Băng Phong ra hiệu về phía sau.
Các thành viên của đội luật sư dừng lại ở đầu ngõ, như thể có một sự hiểu ngầm nào đó
- trận này thực sự có chút làm quá, người nào biết thì biết đến đón cậu, người không biết thì nghĩ rằng bọn họ đang quay phim phim truyền hình xã hội đen.
Lộc Hành Ngâm thu hồi ánh mắt, nói với đứa trẻ: "Đừng sợ, những người đó không phải người xấu.
Hôm nay còn câu nào không biết không?"
Đứa trẻ bị sốc, ngượng ngùng nói: "Không, em đây để xem anh trai sửa đồng hồ."
"Hôm nay đã được sửa xong rồi, camera của nhà em đã đã sửa vào tuần trước cũng trả lại rồi, nhớ không?"
Giọng nói của Lộc Hành Ngâm vang lên rất nhẹ, thậm chí có chút lạnh lùng, nhưng nghe rất dịu dàng.
Đứa trẻ lại thẹn thùng hồi lâu: "Em biết rồi."
Thật lâu sau, nhóc từ trong cặp sách lấy ra một cái hộp nhỏ: "Mẹ em nói cậu phải đi, đây là em tích góp xu game, cho anh hết nè.
Anh sau này không ở đây nữa hả? Anh sẽ đến một nơi rất giàu có phải không?"
Lộc Hành Ngâm suy nghĩ một lúc: "Có lẽ vậy."
Quán đã gần đến giờ đóng cửa, Lộc Hành Ngâm thu dọn tất cả các li nh kiện và dụng cụ trên bàn, đặt cuốn nhật ký sờn cũ vào ngăn kéo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!