Chương 3: (Vô Đề)

Ngay lập tức, nhị sư tỷ đã chuẩn bị xong mọi thứ, đứng ngoài cửa, tiên khí ngời ngời: "Sao, không đi nữa à?"

Ta thầm giơ ngón cái với đại sư tỷ, đúng là nắm trọn mọi chuyện trong lòng bàn tay.

***

Đại hội tiên môn thực ra rất nhàm chán, chẳng qua chỉ là một đám đệ tử tiên môn chính thống thi đấu qua lại, nhưng năm nào cũng vậy, cực kỳ khô khan, nên để tăng tính tích cực, các vị đại lão bàn bạc lập ra giải thưởng, còn hạ thấp ngưỡng cửa, chỉ cần đạt cảnh giới là có thể tham gia.

Vì vậy, đệ tử của những môn phái nhỏ như chúng ta cũng có thể tham gia.

Nhưng mà, ngưỡng cửa thấp thì cũng thôi đi, tại sao năm nay còn có ma tộc?

Nhìn đám người khí đen ngút trời kia, ta rất nghi ngờ cơ chế an ninh của đại hội rốt cuộc có hoàn thiện hay không.

Các đại lão cũng không ngờ tình huống này, nhưng họ tụ tập lại thì thầm một hồi lâu, cuối cùng vẫn đồng ý cho ma tộc tham gia.

Sắc mặt ta có chút ngưng trọng.

Dù sao cảnh giới tu vi của đệ tử tiên môn đều bày ra rõ ràng, ta có tự tin, nhưng ma tộc bất ngờ xuất hiện trên đấu trường, ta có chút run.

Ta quay đầu nhìn đại sư tỷ, đại sư tỷ như biết ta muốn nói gì, nàng mỉm cười đe dọa ta: "Chỉ cần muội lén lút chuồn đi, ta sẽ công bố chuyện muội vẽ hình sư tôn bán khỏa thân để trục lợi ra toàn sư môn, tiện thể đốt cho sư tôn xem nhỉ."

Ta: "..."

Dù sao cũng là đồng môn, không cần thiết phải vậy chứ.

Ta nghiến răng, lúc đăng ký đã đăng ký cả ba người còn lại, rồi thì thầm độc ác: "Chết thì chết chung, ta không sống yên được, mọi người cũng đừng hòng sống sót."

Đệ tử phụ trách đăng ký tai thính mắt tinh, nghe xong nhìn ta với vẻ mặt phức tạp, rồi cẩn thận, đầy vẻ không chắc chắn hỏi: "... Chắc chắn là đồng môn không vậy?"

Thật sự không phải là kẻ thù truyền kiếp sao?

Sau khi các thí sinh đăng ký xong, nụ cười của đại sư tỷ còn chưa nở rộ hoàn toàn, đã nghe thấy tên mình.

"Trận đầu tiên, Tô Y San của Cung Sơn Môn đối đầu Mộ Bạch Đình của Phong Vũ Lâu."

Nàng vô thức nhìn về phía ta, ta chột dạ tránh đi, đại sư tỷ cười lạnh: "Muội tính kế ta?"

Ta im lặng không nói, đại sư tỷ rút roi ra trừng ta: "Lát nữa sẽ xử lý muội."

Tiểu sư muội thì thầm: "Nếu đại sư tỷ không muốn đi thì thôi đi, ép buộc người khác không tốt."

Ta lắc đầu: "Nàng không đi cũng phải đi."

Tiểu sư muội: "Vì sao?"

Ta: "Vì bỏ cuộc phải nộp phạt, đại sư tỷ thà lên đánh còn hơn là nộp tiền."

Tiểu sư muội: "..."

Ta bê ghế ngồi ở khán đài, có chút muốn biết chiến lực của nữ chính ngược văn này thế nào.

Rất nhanh, cả hai đều lên đài, chưa kịp đánh, Mộ Bạch Đình giơ tay ra hiệu: "Đầu hàng."

Đại sư tỷ đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu: "?"

Mộ Bạch Đình xin lỗi cười: "Cô nương không lẽ quên, năm xưa là cô đã cứu tại hạ, dù tình hay lý, tại hạ cũng không muốn động thủ với ân nhân."

Lời nói này rất khéo léo, không ai thấy có vấn đề gì, đại sư tỷ thành công vào vòng tiếp theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!