Chương 1: (Vô Đề)

Sư tỷ lại nhặt về một tiểu sư muội.

Ta gật đầu, đưa cho tiểu sư muội một cây chổi.

Tiểu sư muội vẻ mặt đáng thương, mắt rưng rưng nước: "Sư tỷ, làm gì vậy ạ?"

Ta: "Đi quét dọn với ta."

Tiểu sư muội: "Nếu không phải ta thể trạng yếu ớt, ta nhất định rất sẵn lòng đi quét dọn cùng sư tỷ, thậm chí phần của sư tỷ ta cũng có thể làm thay…"

Ta hiểu ra, đưa thêm cây chổi kia qua: "Vậy thì làm phiền muội vậy."

Tiểu sư muội: "?"

Đại sư tỷ thấy vậy, lên tiếng giải thích: "Cơ thể yếu thì càng phải rèn luyện nhiều. Yên tâm, đất không khó quét đâu. Tam sư muội trước khi đến đây còn ngày nào cũng uống thuốc, sau khi đến thì một quyền đánh gục hai con linh thú."

Tiểu sư muội: "…"

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho tiểu sư muội, đại sư tỷ dẫn ta đi thăm người đàn ông mà nàng nhặt về lần trước. Cuối cùng ta không nhịn được lên tiếng.

"Đại sư tỷ, người đàn ông mà tỷ nhặt về lần trước nữa đã đi rồi. Tỷ chữa bệnh mắt cho hắn, điều dưỡng cơ thể cho hắn, kết quả hắn quay đầu bỏ đi. Người này lại trọng thương hấp hối, cứu về còn tốn bao công sức, có đáng không?"

Đại sư tỷ dịu dàng xoa đầu ta: "Tam sư muội, muội có nghe nói câu này không?"

"Câu gì ạ?"

"Chỉ cần giăng lưới đủ rộng, không sợ không có cá."

Ánh mắt nàng lóe lên vẻ thông tuệ: "Trước khi nhặt họ về, ta đều đã điều tra thân phận của họ rồi. Không phải vương công quý tộc thì cũng là phú thương cự phú. Chỉ cần ta nắm được một người, môn phái chúng ta sẽ phát tài."

Ngay khoảnh khắc đó, ta đã hiểu ra.

Thì ra nàng đang câu cá.

Con cá bị câu lúc này từ từ tỉnh lại, hắn dung mạo tuấn tú, trông như một công tử phong nhã.

"Cá": "Đây là đâu?"

Đại sư tỷ mỉm cười: "Đây là Cung Sơn Môn. Ta xuống núi hái thuốc vừa hay gặp ngươi, liền đưa ngươi về chữa trị."

"Cá" có vẻ khó hiểu, ngập ngừng nói: "Nhưng ta nhớ… là ngươi đã đánh ngất ta."

Nụ cười của Đại sư tỷ hơi cứng lại: "Thì ra chưa mất trí nhớ. Liên Đài, mau mang kim bạc đến."

"Cá" lập tức lộ vẻ kinh hãi.

Ta ôm trán thở dài.

Nhân lúc đại sư tỷ chưa ra tay, ta trực tiếp dùng một nhát chém tay đánh ngất người đó, rồi nhìn nàng: "Nói đi, chuyện này là sao?"

Đại sư tỷ bắt đầu xoắn ngón tay, lẩm bẩm: "Ta thấy hắn mặc đồ có vẻ giàu có, vừa hay có người đang truy sát hắn, nên tiện tay đánh ngất mang về."

"Cá" lúc này lại tỉnh, nghe vậy, tức đến phát điên: "Ngươi nói bậy! Đó là ám vệ của ta, còn chưa kịp đến đã bị ngươi ném xuống sông rồi!"

Ta: "…"

Đại sư tỷ như thể đang cố cãi: "Vậy sao ngươi lại bỏ chạy?"

"Cá" lòng như tro nguội: "Có khả năng nào là ta đang chạy về phía họ không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!