Chương 7: Ăn một củ nhân sâm tử

"Mẫu thân, bây giờ con đã có thể khống chế năng lượng trong cơ thể xung động chỉ trong phạm vi nhất định, mọi người nhân lúc này đưa con đến tinh cầu hoang nào không có người đi."

Bị sờ soạng suốt toàn thân một lượt, Triệu Lăng Vũ cuối cùng nhớ đến chuyện này.

"Lăng Vũ, con khống chế năng lượng trong cơ thể được rồi sao?" Thẩm Thu Thạch không đáp lại đề nghị của Triệu Lăng Vũ mà hỏi ngược lại, bà tuyệt đối không thể để đứa con duy nhất một thân một mình chết dần ở nơi xa lạ được, kia tuyệt đối sẽ làm bà thống khổ suốt cuộc đời.

Nếu như phải làm vậy vì sự an toàn của cư dân ở Thủ Đô tinh, bà nhất định không nói hai lời mà chấp nhận, nhưng năng lượng trong cơ thể Triệu Lăng Vũ đã được chứng thực là dù có bạo động cũng nằm trong phạm vi có thể khống chế, trong đó lớn khối năng lượng lớn nhất thuộc về nữ vương trùng tộc còn là thể rắn, hoàn toàn không cần phải lo lắng.

"Nhậm Sinh cho con ăn thứ gì đó, hiện tại cơ thể cảm giác khá hơn rất nhiều.

"Triệu Lăng Vũ nói. Thẩm Thu Thạch trước đó từng hoài nghi việc năng lượng bạo động xung quanh Lăng Vũ trở nên yếu bớt có liên quan đến Nhậm Sinh, bây giờ có thể khẳng định đúng là như vậy, liền nói"Cơ thể của con đang khôi phục theo chiều hướng tốt, đừng nói mấy lời như vậy nữa!"

"Nguyên soái đi đâu tui liền đi theo đó!"

Nhậm Sinh nãy giờ ngồi nghe mẹ con Triệu Lăng Vũ trò chuyện, chợt lên tiếng.

"Cậu đi theo làm gì?" Triệu Lăng Vũ thở dài.

"Tui gả cho Nguyên soái, tất nhiên phải vĩnh viễn ở cạnh Nguyên soái rồi.

"Nhậm Sinh chợt nhớ tới lời của Daino. Lời này nếu như đặt ở miệng người khác, có lẽ sẽ là một lời tỏ tình táo bạo, nhưng mà đứa bé này… cậu ta biết lời mình đang nói có ý nghĩa gì hay không? Nghe Nhậm Sinh nói, trong đầu Triệu Lăng Vũ chợt hiện lên suy nghĩ như vậy, y nhìn mẫu thân, muốn nhờ mẫu thân khuyên nhủ Nhậm Sinh. Thẩm Thu Thạch ánh mắt phức tạp, đột nhiên bảo"Nếu con muốn đi đến tinh cầu hoang, ta cùng phụ thân con cũng sẽ theo cùng."

Triệu Lăng Vũ nghe vậy liền im miệng, phụ thân thân thể vốn đã muốn suy tàn, nếu thực sự đi đến tinh cầu hoang, người đầu tiên gặp chuyện có lẽ sẽ là phụ thân.

"Nguyên soái yên tâm, chờ một thời gian nữa cơ thể sẽ không đau như vậy nữa đâu, thật đó!" Nhậm Sinh nói, lại đưa tay vỗ vỗ đầu Triệu Lăng Vũ, tỏ vẻ an ủi.

Ánh mắt của Nhậm Sinh vô cùng thật lòng, thế nên khiến Triệu Lăng Vũ nhịn không được muốn tin tưởng lời cậu… Nhưng mà, thương thế của y muốn khôi phục lại

không phải chỉ một lời đơn giản như vậy…

Tối hôm đó, Nhậm Sinh kiên trì muốn ngủ bên cạnh Triệu Lăng Vũ, Thẩm Thu Thạch khuyên bảo nửa ngày, cuối cùng vẫn là đồng ý.

Mà ngay tại thời điểm này, tin tức về bạn lữ mà Triệu gia tìm cho Triệu Lăng Vũ đã đến Triệu gia đã muốn lọt vào tai đa số các gia tộc quyền quý trên Thủ Đô tinh. Sau khi nghe tin tức này, mỗi gia đều là phản ứng bất đồng.

Có vài kẻ đồng tình Triệu gia, có một số lại cảm thấy tiếc hận, lại cũng không thiếu kẻ ở sau lưng cười nhạo Triệu gia, cảm thấy lúc này Triệu gia nhất định không còn cách nào xoay người.

Ở bất cứ thời đại nào, những kẻ thừa lúc bỏ đá xuống giếng cũng không thiếu so với những kẻ dệt hoa trên gấm.

Thẩm Thu Thạch vừa kết nối với internet Thủ Đô tinh, tin tức từ bốn phương tám hướng lập tức liền truyền đến tay bà, nhìn tư liệu trên tay, hai mắt Thẩm Thu Thạch trở nên tối tăm…

Đêm nay cũng không khác gì những đêm trước, Thẩm Thu Thạch không có cách nào đi vào giấc ngủ, mà Nhậm Sinh bên kia cũng vậy.

Năng lượng trong cơ thể Nguyên soái loạn như vậy, chắc chắn là rất rất đau… Nếu muốn giảm bớt đau đớn cho Nguyên soái, phải làm cách nào mới tốt đây? Nhậm Sinh bắt đầu tìm kiếm khắp bụng của mình.

Thân

là một củ nhân sâm tinh sống hơn mười vạn năm, Nhậm Sinh cũng có một ít thần thông. Trong bụng của cậu tồn tại một không gian có thể chứa đựng vật phẩm, ở trong là tất cả những thứ mà sư phụ để lại cho cậu trước lúc pho thăng.

Tình huống của Nguyên soái lúc này, vốn dĩ chỉ cần nuốt vào vài viên đan dược mà sư phụ cậu để lại có lẽ sẽ tạm thời không sao.

Nhưng mà, sư phụ cậu phi thăng cũng gần mười vạn năm rồi, Nhậm Sinh một thân một mình ở sơn cốc kia, tận mắt chứng kiến thổ địa dưới chân càng lúc càng cằn cỗi, cho nên cuối cùng cậu đành phải nghiền nát hết mấy viên đan dược kia nuốt vào bụng, bởi vậy bây giờ chả còn lại viên nào…

Còn mấy thứ khác… đa số đều là pháp khí, không công kích thì cũng là phòng ngự, không có cái nào chữa bệnh được hết…. Còn mớ ngọc giản luyện đan luyện khí, Nhậm Sinh cũng có đọc qua, nhưng vấn đề là ở thế giới này không đủ tài liệu….

Vàng bạc châu báu thì không lại càng không thể chữa bệnh, cũng vô dụng…

Đột nhiên, Nhậm Sinh túm lấy một túi càn khôn chứa nhâm sâm tử lôi ra.

Bởi vì thân là nhân sâm, nên cậu có thể nở hoa kết quả, mấy củ nhâm sâm tử này có thể xem như là… con của cậu đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!