Chương 5: Các người đều là người tốt

Có người nhân lúc mình không thể cự động hôn mình, trừ phi kẻ nọ là người yêu mình, nếu không thì là ai cũng đều cảm thấy cao hứng không nổi.

Triệu Lăng Vũ có cảm giác mình bị mạo phạm, thậm chí là vô cùng chán ghét, nhưng cảm xúc ấy vừa sinh ra, lại lập tức biến mất ngay khi bắt gặp thiếu niên dùng ánh mắt vô cùng thoả mãn nhìn chính mình.

Ánh mắt của thiếu niên thật sự là sạch sẽ vô cùng, không có một chút *** nào, thậm chí khiến Triệu Lăng Vũ cảm giác bản thân mình chán ghét người này quả là mạc danh kỳ diệu.

Nụ hôn này… quả thật không khác gì cái lần bị thằng con trai năm tuổi của cấp dưới bôi đầy mặt nước miếng, tuy là y lập tức lau nước miếng ngay sau đó, nhưng mà y đối với đứa bé béo tròn tròn kia không hề có nửa điểm chán ghét nào.

Nên giờ phút này, y cũng không có cách nào chán ghét thiếu niên đang bám trên người mình kia. Tâm tình yên tĩnh trở lại, Triệu Lăng Vũ lại nhanh chóng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp

-khoang miệng bỗng nhiên trở nên đắng chát, giống như có cái gì đó thông qua nụ hôn lúc nãy bị nhét vào miệng của mình.

Phản ứng đầu tiên là độc dược, nhưng ánh mắt của thiếu niên rất sạch sẽ, sạch sẽ đến nỗi khiến y không muốn hoài

nghi… Mà cũng ngay lúc này, Triệu Lăng Vũ đột nhiên cảm giác thân thể tựa hồ tuỳ lúc đều có thể sụp đổ của mình giống như được rót vào một dòng nước ấm áp, khiến cho những vết thương nhanh chóng khép lại…

Dù cho năng lượng trong cơ thể vẫn như trước kiên trì phá hỏng khối thân xác này, nhưng có dòng nước ấm kia có thể khiến cho y cố kiên trì một thời gian ngắn… Thiếu niên nọ, rốt cuộc là cho y ăn cái gì?

Triệu Lăng Vũ có hơi kinh ngạc không rõ, lại biết được một điều, thứ kia có lẽ là thứ tốt, mà thiếu niên đang ôm mình… y cảm giác thiếu niên thật sự thích mình, hoàn toàn không hề giống như giả vờ.

Bộ dạng lúc này của y cỡ nào đáng sợ, trên người không có một tấc da thịt bình thường, thiếu niên lại có thể "thâm tình" nhìn mình như vậy… Triệu Lăng Vũ cảm giác trái tim mình đột nhiên nảy lên một cái.

"La Y, không.. Nhậm Sinh à, cậu có sao không?" Thẩm Thu Thạch đứng bên ngoài hỏi vào, bà không dám bước đến gần, bởi bà không có cách nào chống đỡ được năng lượng bạo động chung quanh con trai mình.

"Tui hổng sao, tui muốn ở lại đây, có phải nếu tui gả cho Nguyên soái thì tui hông cần đi đâu không?" Nhậm Sinh quay mặt lại nói, ngón tay âm thầm duỗi duỗi bò từ một cái miệng vết thương đang chuẩn bị khép

lại trên thân thể người nọ sang một vết thương đang mở khác, đồng thời dùng cả người mình dụi khắp người Triệu Lăng Vũ, dụi cho máu trên người Triệu Lăng Vũ toàn bộ đều dính lên người mình.

Cậu là nhân sâm tinh, lợi hại hơn so với nhân loại, nhân loại chỉ có miệng mới có thể ăn, còn cậu cả người chỗ nào cũng ăn được!

Thẩm Thu Thạch nghe Nhậm Sinh trả lời, ánh mắt bất giác chua xót, rất nhiều người sùng bái con trai mình, lúc con trai mình gặp nguy hiểm bọn họ cũng sẵn sàng liều mình giúp đỡ nó, nhưng với tình huống hiện tại của nó, lại không ai dám mạo hiểm tiếp cận…

Nếu như là lúc trước, Thẩm Thu Thạch có lẽ bởi vì vậy mà không thích đứa bé này, nhưng vào hoàn cảnh này, bà lại bị xúc động.

Dino nghe thấy cũng vô cùng khiếp sợ, đột nhiên cảm giác bản thân mình lúc trước quá mức vô sỉ– mình tại sao lại cảm thấy Nhậm Sinh không xứng với Nguyên soái? Bản thân mình ngay lúc này cũng chưa chắc đã dám nhào về phía Nguyên soái như vậy mà không có chút do dự nào, Nhậm Sinh lại có thể làm được.

Lúc này Nguyên soái bộ dạng có hơi đáng sợ, nhưng thiếu niên cũng không hề ghét bỏ…

Vài vị thân binh còn lại, bất tri bất giác nhớ tới một cụm từ truyền lại từ văn hoá cổ xưa

- crazy fan… Vị thiếu niên

Kayi này, tuyệt đối là crazy fan của Nguyên soái, cho nên mới không thèm bận tâm tới tính mạng lẫn an nguy của bản thân nhào tới ôm lấy Nguyên soái.

Tất nhiên, mặc cho bọn họ lúc này đang tự hành não bổ cái gì đi nữa, ngay tại thời điểm này, toàn bộ nghi ngờ của họ đối với Nhậm Sinh cũng hoàn toàn biến mất.

Trên thế giới này, dù cho có gián điệp không thèm để ý tới tính mệnh của mình, cũng không có cái gián điệp nào bất kể tính mạng đi quấn lấy một kẻ sắp chết cả.

Huống hồ gì, Nguyên soái hiện tại vẫn còn là uy danh vô cùng, nhưng Triệu gia bởi vì không còn người nối nghiệp, đã muốn bị bài xích khỏi giới trung tâm của Liên bang.

"Nơi này nguy hiểm lắm, mau ra ngoài đi."

Dòng nước ấm khiến cho cơ thể sinh ra một chút khí lực, Triệu Lăng Vũ lên tiếng nói. Dù cho người này bởi vì dị năng nhu hoài nên không bị năng lượng bài xích đẩy ra ngoài như mẹ của mình, nhưng vẫn là bị xung kích bạo động khiến cho quần áo lẫn da thịt bị cắt nát, nếu như bất cẩn có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"Không sao, da tui dày lắm."

Nhậm Sinh nói thẳng, nhưng cũng là lời nói thật. Lúc nãy nếu đổi là một người bình thường nhào tới, sợ là đã bị năng lượng xung kích xé nát thành từng mảnh từ lâu rồi.

Nhậm Sinh thì khác, tuy là cậu vẫn luôn

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!