Chương 48: Truy kích tinh đạo đoàn

Nhậm Sinh theo Triệu Lăng Vũ trở lại chủ hạm xong, lập tức cầm khối năng lượng quặng mỏ trở về phòng.

Trên đầu cậu bốn tên kia vẫn đang không ngừng rung động, sắp lắc đầu cậu đến hôn mê luôn, muốn dỗ chúng nó, tốt hơn hết là đưa vật này cho rồi.

"Thật là, sao đột nhiên lại muốn thứ này?"

Nhậm Sinh vừa vào phòng, liền biến ra nguyên dạng bốn cái hoa hòe đã biến đổi trên đầu.

Đưa cục đá đặt trên bốn viên nhân sâm, thuận tiện dùng linh lực bảo đảm tảng đá kia sẽ không đè bẹp con trai mình, bọn nhỏ rốt cục an tĩnh, cậu còn mơ hồ cảm giác được tảng đá kia tràn ra một ít năng lượng, sau đó bị bốn hài tử hấp thu.

Chuyện gì thế này?

Mấy tiểu tử này đang hấp thu năng lượng bên trong khối đá? Nhậm Sinh cả kinh, vội vàng dùng linh lực thăm dò tảng đá kia, phát hiện bên trong năng lượng phi thường ôn hòa mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là, năng lượng này đến cậu cũng không cảm nhận được, con cậu thế nào mà lại hấp thu được?

Lẽ nào là vì hài tử còn lợi hại hơn cả cậu nữa sao?

Nhậm Sinh càng nghĩ càng thấy tự hào, quyết định đi tìm Triệu Lăng Vũ hỏi chút chuyện, để coi rốt cục tảng đá kia là có gì đặc biệt. Bất quá Triệu Lăng Vũ không có ở đây, trên đầu cậu

đội một tảng đá, muốn ra ngoài thì phải làm sao?

Người khác thấy thì kỳ lắm.

Nhậm Sinh lục một vòng quanh phòng, cuối cùng tìm được một cái mũ bảo hiểm, móc hết thiết bị bên trong ra, nhét viên đá này vào, phát hiện năng lượng bên trong tảng đá mà bọn nhỏ hấp thu chưa hết bắt đầu chậm rãi tiêu tán, liền bỏ thêm một trận pháp ngăn cách năng lượng, sau đó chụp mũ, ra cửa.

Đường đi quá quen thuộc, đi một hai lần cậu đã nhớ được rồi, nhưng mà đến cửa vẫn là dừng lại.

Triệu Lăng Vũ mở hội nghị bên trong, mình không nên đi quấy rối… Nhậm Sinh ngồi xuống miếng đất bên cạnh, chậm rãi tu luyện.

Trên đầu cậu, mấy đứa trẻ đang cố gắng hấp thu năng lượng từ tảng đá kia, từ lúc cậu bắt đầu tu luyện, chúng lại bắt đầu nỗ lực hấp thu linh lực của cậu, còn hấp thu đặc biệt nhiều.

May là gần đây Triệu Lăng Vũ cung cấp nhiều tức nhưỡng… Nhậm Sinh nhắm hai mắt lại, nỗ lực cho hài tử nhiều nhất có thể.

Triệu Lăng Vũ cùng người khác xong việc đi ra, phát hiện tiểu nhân sâm nhà mình dựa tường lặng yên ngồi cạnh cửa, đội một cái mũ bảo hiểm phi thường lớn, cơ hồ che khuất đôi mắt, cả người thoạt nhìn đáng thương cực kỳ.

"A Nhậm?" Triệu Lăng Vũ kêu một tiếng.

"Lăng Vũ, anh dự họp xong rồi à?" Nhậm Sinh mở mắt, vui vẻ đứng lên, nhìn về phía Triệu Lăng Vũ.

"Đã ổn thỏa rồi, sao em lại ngồi ở đây?" Triệu Lăng Vũ hỏi.

"Anh nói lúc họp không thể quấy nhiễu." Nhậm Sinh nói, sau đó ôm lấy Triệu Lăng Vũ: "Giờ xong rồi, có thể quấy rầy đi."

"Đương nhiên…" Triệu Lăng Vũ gật đầu, ánh mắt ôn hòa bế Nhậm Sinh lên. Lần sau có nên mang theo Nhậm Sinh khi họp không nhỉ? Không, vẫn là thôi đi, có Nhậm Sinh ở bên, hắn sợ không tập trung nổi mất.

"Lăng Vũ, tui có việc muốn nói với anh."

Nhậm Sinh sờ sờ mũ giáp của chính mình.

"Ngả Phất, thông báo các phi thuyền khác, bảo bọn họ chạy tới phụ cận nhập cư tinh, chiếc chủ hạm này thì hết tốc lực truy kích đám tinh đạo kia, ta trước tiên đi ăn cơm, sẽ quay lại ngay.

"Triệu Lăng Vũ nói. Bọn họ bây giờ cách tinh đạo hạm đội hơi xa, muốn đuổi theo đến có lẽ phải mất một ngày, rời đi một chút hẳn không vấn đề gì."Rõ, thưa Nguyên soái.

"Ngả Phất đáp một tiếng. Triệu Lăng Vũ đặt Nhậm Sinh xuống giường, liền gọi ngườ mang món ăn đến, lúc này mới hỏi:"Em có chuyện gì muốn nói?"

"Lăng Vũ, tui tìm được năng lượng trong tảng đá kia!

"Nhậm Sinh hưng phấn, lại chỉ chỉ mũ bảo hiểm trên đầu, thuận tiện giải khai trận pháp. Triệu Lăng Vũ đưa tay đặt ở bên trên, quả nhiên cũng cảm nhận được sóng năng lượng:"Bên trong quả thật có năng lượng, hơn nữa rất ôn hòa, hoàn toàn có thể hấp thu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!