Chương 44: Cùng đi đánh quái

Với kiểu giáo dục mà Triệu Lăng Vũ được dạy từ bé, y hẳn là nên đem tri thức của Nhậm Sinh phát dương quang đại, tạo phúc cho mọi người, nhưng nếu xét về tư tâm cá nhân, y lại không muốn làm như vậy.

Nếu thứ Nhậm Sinh tạo ra là thuốc mỹ dung, vậy y chỉ cần bỏ chút công sức kinh doanh để tạo riêng cho Nhậm Sinh một phần sản nghiệp cũng tốt, nhưng hiện tại… Một khi Nhậm Sinh trở nên quá chói mắt, sẽ khiến vô số kẻ nhìn chằm chằm em ấy.

"Lăng Vũ, hiệu quả của loại thuốc này tốt như vậy…" Thẩm Thu Thạch vẻ mặt chờ mong nhìn Triệu Lăng Vũ.

"Mẫu thân, thuốc này hiệu quả tuy tốt, nhưng nguyên liệu làm ra nó chỉ A Nhậm mới có khả năng tạo ra, mà tạo ra thực vật này cũng sẽ khiến thân thể A Nhậm bị tổn thương."

Triệu Lăng Vũ nói "Nên dù hiệu quả của nó rất tốt, nhưng số lượng chỉ có bấy nhiêu mà thôi, cũng hi vọng mẹ đừng tiết lộ với dì Phùng chuyện này."

Nhìn nét mặt nghiêm túc của Triệu Lăng Vũ, Thẩm Thu Thạch hoàn toàn không nghi ngờ "Mẹ hiểu rồi… A Nhậm này cũng thật là, thuốc này quý giá như vậy đưa mẹ để làm chi chứ?" "A Nhậm vốn như vậy mà.

"Triệu Lăng Vũ nói, không quên nâng cao hình tượng của Nhậm Sinh trong mắt mẫu thân mình. Nghĩ đến chuyện Nhậm Sinh lúc trước cứu Triệu Lăng Vũ, lại cứu Triệu Bằng, Thẩm Thu Thạch càng lúc càng yêu mến Nhậm Sinh hơn"Đứa bé này… Con cứ yên tâm, mẹ sẽ không nói cái gì cả."

Thấy Thẩm Thu Thạch đi rồi, Triệu Lăng Vũ mới trở về phòng mình, vừa mới vào liền nhìn thấy Nhậm Sinh đang khoanh chân ngồi trên giường, trong tay đang cầm cái gì đó… Không hiểu sao vừa nhìn thấy hình ảnh này, trái tim của y đột nhiên liền trở nên yên bình…

Thật ra mà nói quyết định không sản xuất rộng rãi loại thuốc này cũng không có gì sai, Nhậm Sinh cần có tức nhưỡng mới có thể thôi sinh thực vật làm nguyên liệu chế tạo, mà tức nhưỡng thì cần y phải cái gì gì đó mới có thê cung cấp được, cũng bởi như vậy nên đương nhiên là không thể sản xuất hàng loạt rồi.

"Anh tính không công bố dưỡng nhan đan cho người khác biết?" Nhậm Sinh mở mắt, mới nãy cậu có nghe thấy Triệu Lăng Vũ với Thẩm Thu Thạch nói chuyện với nhau.

"Uhm." Triệu Lăng Vũ đáp "Em mới nói chúng ta thiếu tức nhưỡng đấy còn gì? Đương nhiên là không nên lãng phí tức nhưỡng cho đám linh dược kia."

"Nói đúng lắm!"

Nhậm Sinh rất là đồng ý

"Hiện tại không biết bảo bảo cần bao nhiêu tức nhưỡng mới đủ, càng không biết tới chừng đó có phải dùng tức nhưỡng trồng tụi nó ra không, nên từ bây giờ sử dụng tiết kiệm một chút vẫn hơn. Về sau cách hai ngày chúng ta"lấy" tức nhưỡng một lần, dùng không hết thì để dành từ từ dùng."

Nhậm Sinh vẻ mặt rất là nghiêm túc, làm Triệu Lăng Vũ mắc nghẹn nói không nên lời. Nếu về sau thực là phải dùng tức nhưỡng "trồng" bảo bảo, vậy tức là dùng… cái loại dung dịch kia của y trồng sao? Trồng như vậy thật sự có thể sao?

Nhậm Sinh đương nhiên không hiểu được tâm tình của Triệu Lăng Vũ, lúc này cậu đang rất là sung sướng hấp thu tức nhưỡng, sẵn tiện nghĩ cách liên lạc với đám bảo bảo của mình.

Tiếc là bốn bảo bảo ngoại trừ tiếng tim đập ra thì không còn phản ứng nào khác, bởi vì lần này kết hạt có chút khác xa so với những lần trước, nên Nhậm Sinh cũng không biết tới khi nào chúng mới trưởng thành.

Nhậm Sinh sờ sờ đầu, biểu tình biến đổi liên tục.

Triệu Lăng Vũ nhìn Nhậm Sinh như vậy, bởi vì hai người đã tiếp xúc thân mật da thịt với nhau mà trong đầu toát ra vô số ý tưởng "nóng hổi" nháy mắt liền biến mất tăm mất tích… Nhậm Sinh rốt cuộc vẫn còn là một đứa trẻ, cái gì cũng không hiểu cả, mà y cũng chỉ có thể dùng phương thức nước ấm nấu ếch mà thôi…

Xác nhận Nhậm Sinh không gặp nguy hiểm, Triệu Lăng Vũ dự tính trở lại quân đoàn, tiếp tục xử lý tin tức từ các điểm

đóng quân truyền về, nhưng cũng ngay lúc này, liên lạc khí trên tay y đột nhiên vang lên.

Tin tức là do quân bộ gửi đến, bảo là có quân tình khẩn cấp, đề nghị y nhanh chóng đến tòa nhà trung ương.

Quân tình khẩn cấp?

Lần trước cũng một lần quân tình khẩn cấp, là phát hiện ra nữ vương trùng tộc xâm lấn, lần này lại là cái gì đây? Triệu Lăng Vũ nhíu mày, nhưng khi nhìn sang Nhậm Sinh thì ánh mắt lập tức nhu hòa đi "A Nhậm, tôi có việc phải ra ngoài một lát, em ở đây chờ tôi."

"Ừ." Nhậm Sinh nhìn Triệu Lăng Vũ gật đầu nói.

Triệu Lăng Vũ nghe Nhậm Sinh trả lời, mới xoay người nhanh chóng đi lên phi hành khí, dùng tốc độ nhanh nhất bay đến tòa nhà trung ương.

Lần này quân tình khẩn cấp đương nhiên không phải là có thêm một con nữ vương trùng tộc xâm lấn, mà là về việc tinh đạo tập kích tinh cầu tài nguyên khoáng sản 12534 của Liên Bang nhân loại.

Khối tinh cầu này có chứa một loại năng nguyên hiếm thấy, rất quan trọng đối với Liên Bang, vậy mà đám tinh đạo lại dám tấn công chiếm cứ nó, còn dùng nó làm căn cứ điểm mai phục đánh cướp phi thuyền thương dụng cùng phi thuyền dân dụng bay ngang, khiến cho cả tinh vực đều bị ảnh hưởng.

"Đám tinh đạo này quả thật là không coi ai ra gì! Chúng ta nhất định phải dạy cho chúng một bài học! Cứu ra những con dân Liên Bang bị chúng bắt cóc!" Đám người quân bộ lẫn quốc hội ai nấy đều mặt mày căm phẫn lên án.

Triệu Lăng Vũ nhìn một lượt biểu tình của đám người này "Hiện tại tình huống ở 12534 thế nào rồi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!