Đằng lão quả nhiên không hổ là Đằng lão, mặc dù Triệu Lăng Vũ bởi vì giữ bí mật mà không thể tăng thêm nhân thủ trợ giúp, vậy mà lão vẫn có thể một mình làm xong toàn bộ thực nghiệm."
"Hoa của địa tinh phát huy công hiệu tốt nhất ở vào nhiệt độ XX độ, lá của lam lan loại trừ gân lá, sau đó dùng nhiệt độ XX tiến hành đốt nóng là thích hợp nhất…
"Đằng lão tranh thủ túm lấy Triệu Lăng Vũ cùng Nhậm Sinh khi hai người theo lệ thường đến thăm chỗ lão trước khi ra về, cũng lập tức nói ra chuyện này. Tuy Nhậm Sinh không hiểu lắm, nhưng cũng đứng chăm chú lắng nghe, gật gù liên tục, hơn nữa phát giác Đằng lão dù nói xong rồi nhưng vẫn túm lấy mình không buông, liền hỏi"Còn chuyện gì nữa sao?"
Nhiệm vụ thôi sinh thực vật hôm nay cậu đều làm xong rồi, còn có việc gì nữa sao?
"Mấy hôm nữa ta phải tiến hành phối hợp các loại thực vật với phân lượng khác nhau để luyện chế các loại dược khác nhau," Đằng lão nói, thuận tay níu lấy Tiểu Lục đứng bên cạnh giao cho nhậm Sinh "Khoảng hai ngày này ta sẽ rất vội, không rảnh chăm sóc nó, Tiểu Lục ở chỗ ta có thể sẽ gây ra rắc rối, sư phụ có thể tạm thời giữ nó không?"
Tiểu Lục vẫn còn là một đứa trẻ, không biết chừng mực mọi chuyện, lão làm thí nghiệm còn phải phân ra thời gian lo cho nó thực sự có chút không xuể, hại lão mấy hôm nay phải liên tục ăn mấy phần thuốc bán thành phẩm kia để bảo trì tinh lực…
Lúc trước, lão cảm thấy Nhậm Sinh với Triệu Lăng Vũ giống như không thích Tiểu Lục, cho nên mới không dám giao Tiểu Lục cho hai người chăm hộ, nhưng dạo gần đây theo lão quan sát… tuy hai người này có vẻ như rất hung dữ với Tiểu Lục, nhưng thực tế lại chưa từng làm chuyện gì hại đến Tiểu Lục, để Tiểu Lục đi theo bọn họ một thời gian chắc là không sao, có khi cũng giúp Tiểu Lục học được một ít nhân tình thế thái cũng nên.
Cơ mà… Tiểu Lục chỉ là một gốc đằng mạn thôi, thực sự cần học nhân tình thế thái sao? Thôi kệ, coi như cho Tiểu Lục với chủ nhân tương lai của nó làm quen với nhau trước cũng được… Đằng lão nghĩ như vậy, cũng sung sướng làm ra quyết định.
"Giao nó cho tui mấy ngày thiệt hả?"
Nhậm Sinh hai mắt sáng rực, nói thật cậu không hề ghét Tiểu Lục tí nào, bởi vì tính ra mà nói thì Tiểu Lục là đồng loại duy nhất của cậu trên thế giới này, nhưng mỗi lần nghĩ tới hiện tại chủ nhân của Tiểu Lục là Đằng lão, cậu lại cảm giác có chút hụt hẫng, cho nên mới mặc kệ không thèm để ý tới.
Nếu không có Đằng lão, tức là mấy hôm nay Tiểu
Lục sẽ hoàn toàn thộc về mình rồi… Trong đầu Nhậm Sinh bắt đầu tính toán tới cảnh tượng mang theo Tiểu Lục đại sát tứ phương…
"Phiền sư phụ mấy hôm vậy."
Đằng lão nói.
"Không phiền, có gì mà phiền." Nhậm Sinh cười tủm tỉm xách Tiểu Lục phiên bản mini quấn lên cánh tay mình.
Thấy sư phụ nhà mình phản ứng hoàn toàn trái với tưởng tượng của mình, Đằng lão đương nhiên vừa mừng lại vừa sợ, nhưng hoàn toàn không có hoài nghi tí nào– Triệu Lăng Vũ là một người có nguyên tắc, Nhậm Sinh ngây thơ nhưng thiện lương, hai người họ đều đáng để lão tin tưởng.
Giải quyết xong chuyện Tiểu Lục, Đằng lão liền với tay cầm ít bột thuốc đặt bên cạnh trút cả vào miệng mình.
"Đây là dưỡng nhan… đây là thuốc bữa giờ lão nghiên cứu phải không? Lão cứ ăn như vậy hoài đó hả?" Nhậm Sinh nhìn Đằng lão tuy cả người lôi thôi lếch thếch nhưng dung mạo lại tựa hồ như trẻ ra một ít, có chút khiếp sợ hỏi han.
"À đúng rồi, nói với sư phụ một điều, thuốc này quả thực là thứ rất tốt, có thể nâng cao tinh thần, tỉnh táo đầu óc, còn giúp người ta tăng cường thể lực nữa, ăn cái này vào có thể thức suốt vài ngày không cần ngủ!
"Đằng lão kích động chỉ vào bột thuốc nói. Khoa học y tế của nhân loại hiện tại đã là cực thịnh, cũng nghiên cứu phát minh ra rất nhiều thứ có hiệu quả tương tự, nhưng hiệu quả tốt lại không có tác dụng phụ như thứ này lại không có, cũng chỉ có duy nhất loại thuốc này có công dụng tẩm bổ thân thể. Cho nên nói, những thực vật này tuyệt đối đều là bảo bối!"Vậy hả…" Nhậm Sinh yên lặng đóng gói một ít bột thuốc bán thành phẩm mang đi, Đằng lão cứ tiếp tục dùng thứ này như vậy, có khi mấy hôm nữa người ta nhìn vào lại tưởng Đằng lão đi phẫu thuật thẩm mỹ…
Nhậm Sinh mang theo một ít bột thuốc trở ra, cùng Triệu Lăng Vũ về nhà, vừa về tới liền thấy Thẩm Thu Thạch từ phòng khách đi ra.
Trước giờ Thẩm Thu Thạch mặc quần áo đều lựa chọn kiểu đơn giản lão luyện, tóc cũng là tùy tiện vắt lên sau ót, nhưng lần này lại mặc chiếc váy dài đỏ thẩm, phối hợp áo choàng trắng quàng bên ngoài, mái tóc cũng được sấy lọn, cả người thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.
"Di di…
"Nhậm Sinh chưa bao giờ thấy bộ dáng này của Thẩm Thu Thạch, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Thẩm Thu Thạch giẫm giầy cao gót bước đến, nét mặt dịu mỉm cười nói"A Nhậm, thấy dì đẹp không?"
"Đẹp!
"Nhậm Sinh đáp ngay không do dự, Thẩm Thu Thạch mặc y phục màu đỏ cực kỳ bắt mắt, nếu Triệu Lăng Vũ cũng mặc như vậy, có phải cũng sẽ xinh đẹp hơn không nhỉ?"
"Ta cũng cảm thấy mình hiện tại nhất định là vô cùng xinh đẹp, mới nãy trò chuyện với tên quỷ sứ kia, thấy hai mắt của lão như muốn bốc cháy!
"Thẩm Thu Thạch vẻ mặt đắc ý, dáng điệu dịu dàng khả ái mới chớp mắt liền hoàn toàn tan biến. Triệu Lăng Vũ đưa tay kéo Nhậm Sinh lùi về phía sau, y hoàn toàn không muốn Nhậm Sinh học mẹ của mình gọi mình là quỷ sứ… Ờ mà không, nếu Nhậm Sinh đưa mắt liếc xéo y một cái, sau đó ngọt ngào gọi y như vậy… Triệu Lăng Vũ giật mình đưa tay sờ sờ mũi."A Nhậm, nếu không có đám chocolate dưỡng nhan mà con đưa ta, ta tuyệt đối không dám mặc như vậy ra ngoài. Mấy viên chocolate kia thực sự tuyệt vô cùng, mới ăn có vài hôm mà con nhìn xem, da của ta trắng quá chừng luôn, nhìn cũng trẻ ra."
Thẩm Thu Thạch vẻ mặt đắc ý đưa tay sờ sờ da tay của mình, mềm mại hơn hồi trước rất nhiều.
"Di di, hôm nay tui có lấy rất nhiều tài liệu về nè, lát nữa làm cho di di nữa ha." Nhậm Sinh nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!