Thẩm Thu Thạch để ý thấy Nhậm Sinh có vẻ ủ dột mất tinh thần, vừa ra khỏi hội trường lập tức hỏi han "A Nhậm, làm sao vậy? Cảm thấy không vui?"
"Tên Komaz kia có ý đồ với Lăng Vũ!" Nhậm Sinh bất mãn nói, lại lôi máy tính cầm tay ra nhìn nhìn nói "Rất nhiều người có ý đồ với Lăng Vũ!"
Lúc trước nghe người ta nói thích Triệu Lăng Vũ thế này thế kia cậu cũng không nghĩ nhiều, thậm chí còn cảm thấy rất vui vẻ thơm lây, nhưng mới nãy những lời của đám người kia như tiếng chuông cảnh tỉnh, khiến cậu đột nhiên nghĩ đến những người này trong lòng đều đang "mơ ước" Triệu Lăng Vũ.
Nếu có thể giấu Triệu Lăng Vũ ở nhà không cho ai nhìn thấy thì hay biết mấy… Không được, bây giờ làm vậy sợ là cũng đã trễ mất rồi, ai ai cũng đều biết Triệu Lăng Vũ…
Thấy vẻ mặt của Nhậm Sinh biến hoá không ngừng, Thẩm Thu Thạch có hơi xấu hổ khụ khụ mấy cái, giống như trong lúc vô tình đã… hố con trai mình thì phải? Dẫn con dâu đi xem thần tượng lại khiến con dâu nổi cơn ghen tuông… "A Nhậm, nếu thấy không vui về nhà di di bắt Lăng Vũ xin lỗi con."
Kỳ thật Nhậm Sinh có ghen cũng không phải chuyện xấu, hồi trước bà còn lo lắng con mình đơn phương một phía, bây giờ an tâm hơn rồi.
"Đây đâu có liên quan
gì tới Lăng Vũ đâu…" Nhậm Sinh băn khoăn, mấy người này thích Triệu Lăng Vũ nhưng có người thậm chí còn chưa thấy được mặt mũi Triệu Lăng Vũ thế nào… Tại sao phải bắt Lăng Vũ xin lỗi? Khoan đã, đám người kia chưa gặp qua Triệu Lăng Vũ, nhưng Komaz giống như ngày mai liền gặp được na!?
Nhậm Sinh dùng máy tính mở ra kênh chung của Komaz, phát hiện người này liên tục đăng tải rất nhiều tin tức có liên quan đến Triệu Lăng Vũ ở mục cá nhân của mình, tin tức gần nhất là một dòng tâm trạng "Chờ mong cuộc gặp mặt ngày mai" kèm theo hai cái trái tim nhảy nhót, Nhậm Sinh nhìn liền khó chịu.
"Vậy đánh bại hết những ai dám mơ ước Triệu Lăng Vũ đi, nếu cậu trở thành kẻ mạnh nhất thì ai dám nói cậu không xứng với Triệu Lăng Vũ nữa? Đến đây, bái ta làm sư phụ đi." Đằng lão lập tức tranh thủ chọt quảng cáo.
Nhậm Sinh yên lặng liếc mắt nhìn Đằng lão một cái, có đôi lúc cậu cảm thấy những lời của Đằng lão nói ra cũng rất có lý, nhưng không hiểu sao vừa nghe cái đoạn "bá ta làm sư phụ" ở sau cùng thì cả câu nói liền biến chất… Hơn nữa mấy hôm nay lão này cứ đi theo bảo cậu bái sư, nghe tới phát ngán!
Nhậm Sinh với Thẩm Thu Thạch đi lên phi hành khí, Đằng lão vội vàng theo sau, cũng không quên cười tủm tỉm tiếp tục dụ dỗ
Nhậm Sinh. Mà ở trên một chiếc phi hành khí cách đó không xa, Phương Thành Quân cùng một lão nhân lẳng lặng nhìn một màn này.
"Về thôi." Đợi đến khi phi hành khí của Triệu gia mất hút, lão nhân mới lên tiếng.
Phương Thành Quân đáp lời, điều khiển phi hành khí bay lên.
Trở lại Triệu gia, Nhậm Sinh vẫn cảm thấy trong lòng có chút ấm ức không thoải mái, chạy đi lục tư liệu trong phòng tán gẫu "Nguyên soái thiên hạ vô song", càng xem càng khó chịu hơn.
Rất nhiều người đều cho là cậu không xứng với Triệu Lăng Vũ, vậy cũng thôi đi… Thậm chí còn có kẻ đòi "sinh con" cho Triệu Lăng Vũ! Rõ ràng chỉ có cậu mới có thể sinh em bé cho Lăng Vũ!
"Còn đang rối rắm chuyện Triệu Lăng Vũ đấy à? Ghen tuông gì mà lâu dữ vậy?" Đằng lão hỏi.
"Ghen?" Nhậm Sinh sửng sốt, quay đầu dùng máy tính tra nghĩa của từ này.
"Ghen cũng bình thường thôi mà, thấy người ta thầm mến người mình thích trong lòng khó chịu khổ sở là đương nhiên… Cơ mà cũng đừng ghen mãi như vậy, nhìn thái độ của Triệu Lăng Vũ là biết tên kia thích cậu đến chừng nào rồi, hơn nữa Triệu gia cũng không ai phản đối, cậu nhất định sẽ hạnh phúc, đừng suy nghĩ nhiều quá." Đằng lão cười nói.
"Đúng vậy! Lăng Vũ không cần bọn họ, Lăng Vũ chỉ cần tui thôi!" Nhậm Sinh nghe
vậy liền phấn chấn tinh thần.
"Cơ mà nói thật, là bạn lữ với nhau mà giữa hai bên chênh lệch quá lớn kiểu gì cũng sẽ phát sinh một ít vấn đề. Triệu Lăng Vũ là anh hùng của nhân loại, là Nguyên soái đại nhân, còn cậu? Cậu chỉ là một thiếu niên vô danh tiểu tốt. Lúc trước khi Triệu Lăng Vũ hấp hối gần chết, ai cũng cảm thấy cậu xứng đôi với Triệu Lăng Vũ, thậm chí vì cậu chịu ở lại bên cạnh tên kia mà thích cậu, nhưng bây giờ Triệu Lăng Vũ đã hồi phục, cũng sẽ càng lúc càng mạnh, càng về sau sẽ càng nhiều người chướng mắt cậu, cảm thấy cậu không xứng với Nguyên soái."
Nhậm Sinh nghe vậy chợt ngây ngẩn cả người, đúng là hiện tại có rất nhiều người cho là cậu không xứng với Triệu Lăng Vũ.
"Hơn nữa cậu còn không thể…" Đằng lão tính nói Nhậm Sinh không thể sinh em bé, nhưng sợ mình nói ra lời này lại "tai bay vạ gió" nữa, chỉ đành ngậm miệng nói sang chuyện khác "Lúc trước những lời ta nói không phải là lời nói suông, nếu cậu có thực lực vượt trội hơn người, như vậy người ta nhìn thấy cậu với Triệu Lăng Vũ cũng chỉ biết chúc phúc chứ không lời ra tiếng vào như bây giờ."
Nhậm Sinh tĩnh tâm lại, không thể phủ nhận những lời Đằng lão nói rất có lý… Thực lực vượt trội sao?
"Ta cũng nói thật với
cậu đi, qua thêm vài mươi năm nữa ta cũng tới lúc phải ra đi… Trước lúc chết ta hi vọng có thể thu được một người đồ đề, truyền dạy tất cả những tri thức mà ta biết lại cho người đó, cả Tiểu Lục nữa… Tiểu Lục theo ta đã nhiều năm rồi, ta xem nó như con trai của mình, cũng hi vọng sau khi ta chết có người chăm sóc lo lắng cho nó… Trở thành đồ đệ của ta đối với cậu là trăm lợi mà không có một hại."
Đằng lão nói rất nhiều, nếu như là lúc trước Nhậm Sinh sẽ không ngồi yên nghe lão nói nhiều như vậy, hiện tại bình tĩnh ngồi nghe hết mới phát hiện Đằng lão rất chân thành.
Cơ mà…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!