Dương Diệp đứng đợi ở bên ngoài Triệu gia thật lâu nhưng cũng không được cho vào, cuối cùng chỉ có thể nói vài lời màu mè rồi ra về, chuẩn bị nghĩ phương pháp khác.
Cơ mà, vẫn chưa đợi bọn họ nghĩ ra biện pháp nào để nhét nhân viên chữa trị phe mình vào Triệu gia, Đằng lão đã chủ động mở ra một kênh công cộng ở trên mạng, cũng phát ảnh chụp của Triệu Lăng Vũ lên.
Trong ảnh, Triệu Lăng Vũ nằm ở trên giường, thoạt nhìn vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng thần sắc đã khá hơn lúc trước rất nhiều.
Bên cạnh ảnh chụp, Đằng lão còn kèm theo cả một đoạn nói chuyện, đại ý chính là sức khoẻ Triệu Lăng Vũ đang ngày một tốt hơn, cần nhất là tĩnh dưỡng, hơn nữa biện pháp trị liệu của tổng y cục Liên bang cũng không thích hợp đối với Nguyên soái.
Lúc trước, hầu hết dân chúng đều không hiểu nguyên nhân tại sao Triệu gia ngăn cản không cho nhân viên chữa trị tiến vào, nhưng sau khi nhìn và nghe thấy lời giải thích này, liền xoá tan nghi ngờ cùng nhau chúc phúc Nguyên soái.
Đối với việc này, không chỉ khiến cho Dương Diệp cực kỳ tức giận, mà ngay cả Triệu Lăng Vũ cũng có chút không thích ứng– y không ngờ là chuyện lại giải quyết nhanh chóng như vậy. "Cảm ơn Đằng lão.
"Triệu Lăng Vũ thực lòng nói."Không cần cảm ơn, chỉ là chút việc nhỏ mà thôi." Đằng lão phất phất tay, nếu Triệu Lăng Vũ bảo lão làm những chuyện phạm thội trái luật, lão đương nhiên sẽ không đồng ý, đằng này Triệu Lăng Vũ chỉ là muốn đuổi đám nhân viên của Liên bang đi mà thôi, lão đâu có lý do gì mà từ chối "Ta nhìn thấy đám người của Liên bang cũng có chút kì lạ, ngài cũng nên cẩn thận."
Lúc trước lão đồng ý đến đây là vì muốn giúp Triệu Lăng Vũ chữa trị thân thể, nhưng những kẻ lấy danh nghĩa tháp tùng lão rõ ràng lại mang mục đích khác… Nếu không phải vì thế, lão cũng sẽ không bỏ lại bọn họ tự mình đến đây trước.
Cũng chỉ có cường giả như Đằng lão mới dám mở miệng nói thẳng đám lãnh đạo Liên bang kì lạ, Triệu Lăng Vũ trước giờ luôn kính trọng Đằng lão, lúc này lại càng thêm cảm kích… Nhưng nhìn sang Lục đang quấn lấy Đằng lão, bỗng dưng lại có chút rối rắm.
Đằng lão chú ý tới ánh mắt của y, mới giải thích "Tiểu Lục bởi vì biến dị nên có thể nghe hiểu nhân ngôn, nhưng dù ta có dạy dỗ cỡ nào đi nữa thì trí óc của nó chỉ giống như đứa trẻ bốn năm tuổi, nhiều lúc cũng không có cách biểu đạt rõ ràng ý nghĩ của chính nó, nếu như nó làm bậy chỗ nào, mong Nguyên soái thông cảm."
Đằng lão ăn nói vô cùng khách khí, mặc
dù lão có đôi khi quái gở thật sự, nhưng đối với Triệu Lăng Vũ lão rất là thưởng thức, huống hồ bên cạnh còn có thêm một tên Nhậm Sinh… Tiểu Lục của lão dù bị đánh bị người ta ghét bỏ, vẫn nhiệt tình cố gắng nhào tới bên cạnh Nhậm Sinh, cũng khiến cho lão phải hạ mắt nhìn thiếu niên này một cái.
"Đằng lão, một gốc cây lại có trí óc như đứa bé bốn năm tuổi, ngài không cảm thấy kì quái? Không sợ người khác biết?"
Triệu Lăng Vũ nghe lời Đằng lão nói liền nghĩ ngay đến Nhậm Sinh.
"Trong vũ trụ này có vô số loài sinh vật kì quái, so với đám quái thai kia thì Tiểu Lục cũng có quái lắm đâu? Còn những thứ khác… Nếu như ta còn sống ta sẽ nghĩ mọi cách bảo vệ nó an toàn, còn giả như chẳng may ta mất đi, cũng sẽ cố hết sức an bài tốt cho nó."
Đằng lão cười nói.
"Cũng phải…
"Triệu Lăng Vũ nói, lại thầm thở dài một tiếng. Đằng lão không thèm che giấu đặc thù của Tiểu Lục, là bởi vì Tiểu Lục ngoại trừ có tư duy nhất định cùng lực công kích ra, cũng không có cái gì để cho người khác phải mơ ước thèm muốn, nhưng là Nhậm Sinh… Muốn bảo vệ em ấy, có lẽ càng phải nỗ lực nhiều hơn nữa mới được… Sợ nói tiếp Đằng lão sẽ nhận ra được cái gì, Triệu Lăng Vũ liền chấm dứt đề tài này, chỉ hỏi Đằng lão về an bài tiếp theo"Đằng lão, kế tiếp ngài tính như thế nào? Có cần tôi sắp xếp cho ngài chỗ ngụ lại không?"
"Không cần không cần, ta ở lại đây là được. Nhậm Sinh là một đứa có thiên phú, ta lưu lại cũng sẵn chỉ dạy cậu ấy một chút." Đằng lão vừa nói vừa đưa mắt nhìn về Nhậm Sinh, nãy giờ vẫn im lặng đứng nấp sau lưng Triệu Lăng Vũ.
"Tui không cần ông dạy."
Nhậm Sinh lại rụt thân thể ra sau Triệu Lăng Vũ, chỉ lú ra cái đầu nhìn Đằng lão, lúc trước Triệu Lăng Vũ nhắc nhở mình không được để lão này nhìn ra sơ hở, cho nên bây giờ đương nhiên phải tránh lão rồi.
"Ta được xem như là một trong các dị năng giả mạnh nhất Liên bang nhân loại, nếu như cậu được ta chỉ dạy, tương lai chẳng những sẽ trở thành cường giả, người khác cũng sẽ không dám bất kính với cậu!"
Đằng lão lại nói, thân thể của lão vẫn còn khoẻ lắm, có lẽ sống thêm vài chục năm cũng không thành vấn đề, trong khoảng thời gian này muốn bảo vệ Nhậm Sinh cũng là chuyện đơn giản "Hơn nữa ta sống nhiều năm như vậy, gia tài cũng không ít, nếu cậu đồng ý làm đồ đệ của ta, những thứ kia trong tương lai đều là của cậu."
"Tui hông cần!"
Nhậm Sinh cự tuyệt không chút do dự, cậu không phải dị năng giả nên không cần ai dạy cả, huống hồ gì Triệu Lăng
Vũ đã nói sẽ bảo vệ cậu… Còn phần gia tài của Đằng lão? Thứ cậu muốn nhất là tức nhưỡng trên người Triệu Lăng Vũ, thứ khác chả cần.
Tiếc là… dạo gần đây tức nhưỡng hấp thu càng lúc càng ít…
Đằng lão thực sự không ngờ là có người lại cự tuyệt mình như vậy, vừa kinh ngạc lại càng thêm tò mò về Nhậm Sinh, mà Triệu Lăng Vũ tâm tình thì lại thoải mái vô cùng– Đằng lão lẫn Tiểu Lục một lòng đều muốn nhào vào Nhậm Sinh, nhưng tiểu nhân sâm lại đối với mình bất ly bất khí.
"Cậu nhóc à, cậu phải nghĩ cho kĩ đấy."
Ánh mắt Đằng lão đảo qua một vòng giữa Nhậm Sinh và Triệu Lăng Vũ "Cậu phải biết một điều, thân phận cả hai người thua kém rất xa, nếu muốn ở bên nhau chắc chắn sẽ phải chịu rất nhiều ngăn cản, chỉ cần cậu trở thành đệ tử của ta, sẽ không ai phủ nhận cậu nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!