Chương 24: Dị năng giả đằng lão

Quãng thời gian trước, bởi vì cứ luôn phải để tâm bảo trì bí mật mình là nhân sâm tinh, nên Nhậm Sinh cơ hồ là luôn sống mà nơm nớp lo sợ. Hiện tại có thể nói hết cho Triệu Lăng Vũ biết, cảm giác cứ như dỡ xuống tảng đá đặt nặng trong lòng, cả người cũng sáng sủa hoạt bát hơn hẳn, nói cũng nhiều lên.

Triệu Lăng Vũ nhìn như vậy cũng cảm thấy vui mừng, càng dung túng cho Nhậm Sinh quấn quÝt lấy mình, nhưng càng dung túng thiếu niên, y lại không tránh được cảm giác hụt hẫng trong lòng…

Bởi Triệu Lăng Vũ vốn tưởng Nhậm Sinh cứ suốt ngày dán lấy mình là vì yêu thích mình, kết quả cậu ấy cũng yêu thích "mình" đấy, chính xác hơn là yêu thích tức nhưỡng trong cơ thể mình…

Biết là Nhậm Sinh đã sống mấy trăm ngàn năm rồi, nhưng chính cậu ấy cũng bảo trước giờ chỉ tiếp xúc với mỗi sư phụ của mình, thời gian còn lại đều cắm rễ nằm trên đất phơi nắng, sau lại có tu chân giả rắp tâm bất lương xông vào động phủ muốn bắt lấy cậu, cứ tưởng chuyện này có thể giúp cậu lịch lãm trưởng thành hơn, kết quả Nhậm Sinh lại vô tình rơi vào khe thời không…

Kinh nghiệm sống của Nhậm Sinh ít ỏi như vậy, chẳng lẽ mình còn hi vọng cậu ấy hiểu biết cái gì gọi là tình yêu sao?

Triệu Lăng Vũ ôm nhóc nhân sâm trong lòng,

nhìn cậu chăm chú ngồi xem tư liệu trên tay, trong lòng sinh ra vô vàn rối rắm.

Kỳ thực ngay cả chính y hiện tại cũng cảm giác bản thân mình không biết cái thứ tên là tình yêu kia…

Rõ ràng trước giờ bản thân chỉ có hứng thú với nữ tính, với các cô nàng có dáng người đầy đặn… Vậy mà bây giờ… hoàn toàn đảo điên lộn ngược!

Yêu thích thay đổi thì thôi đi, lúc trước y còn tính sẽ chờ Nhậm Sinh trưởng thành, sau đó mới ngỏ lời yêu cậu ấy. Hiện tại… chờ tới khi Nhậm Sinh trưởng thành, liệu Liên bang nhân loại còn tồn tại sao?

Nhậm Sinh hoàn toàn không biết những rối rắm trong lòng Triệu Lăng Vũ, cậu biến một tay thành bộ rễ quấn chặt trên người Triệu Lăng Vũ, tay kia thì tách một ngón ra vươn dài đến bát đựng cơm dinh dưỡng đặt ở bàn bên cạnh, không bao lâu chất lỏng trong bát đột ngột biến mất, "ngón tay" lại tiếp tục bò lên đĩa khác…

"Em muốn ăn dịch dinh dưỡng không? Tôi gọi người điều chế một ít?" Triệu Lăng Vũ liếc nhìn mấy cái bát đĩa rỗng trên bàn, trầm tư hỏi.

"Dịch dinh dưỡng á? Là thứ lần trước di di cho anh ăn đúng không? Tui ăn thử rồi, dở lắm hông ăn!" Nhậm Sinh nhíu mày lắc đầu.

"Đó là dịch điều chế riêng dành cho tôi, thành phần chủ yếu bên trong là acid amin, tất nhiên là ăn không ngon rồi, những loại khác mùi vị ngon hơn nhiều lắm." Bởi vì phải giữ bí mật thân phận của Nhậm Sinh, mà y thì không muốn bạc đãi Nhậm Sinh, khiến thiếu niên ngay cả cơm dinh dưỡng yêu thích nhất cũng không thể ăn, nên chỉ có thể tìm phương pháp khác.

Để Nhậm Sinh mỗi ngày tiêu hao dịch dinh dưỡng trồng hoa cỏ vẫn đỡ hơn để cậu mỗi ngày ăn vô số phần cơm dinh dưỡng, cũng tránh để người khác hoài nghi.

"Vậy được rồi."

Nhậm Sinh nghe vậy lập tức gật đầu, hai bàn tay bò lên quấn quít lấy Triệu Lăng Vũ. Kể từ sau khi thẳng thắn mọi chuyện với Triệu Lăng Vũ, cậu càng lúc càng thích thân cận người này "Lăng Vũ, anh tốt với tui hơn cả sư phụ nữa!"

Sư phụ dùng tức nhưỡng lừa mình về rồi bỏ mặc mình, chứ không giống Triệu Lăng Vũ, luôn ở bên cạnh cùng mình, còn kể chuyện cho mình nghe nữa!

"Vậy à?" Triệu Lăng Vũ sờ đầu nhóc nhân sâm, trong lòng tự nhủ phải đối tốt với cậu ấy nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

"Đương nhiên!"

Nhậm Sinh cười đến vui vẻ, lại hỏi "Lăng Vũ, sao anh không tu luyện nữa?"

"Tôi định dành thời gian thích ứng cơ thể của mình trước đã, tu luyện để sau.

"Triệu Lăng Vũ nói, tất nhiên đây không phải lý do thực sự của việc y ngừng tu luyện. Nếu y tiếp tục tu luyện, Nhậm Sinh nhất định phải lấy ra nhân sâm tử cho y dùng, hơn nữa tu luyện càng về sau thân thể càng rắn chắc, Nhậm Sinh cũng sẽ không thể hấp thu được tức nhưỡng trong cơ thể y nữa. Dù sao tình huống hiện tại của y cũng đã tốt hơn nhiều lắm, tạm thời đặt chuyện tu luyện qua một bên cũng không sao cả. Mấy việc này y cũng không tính nói thật cho Nhậm Sinh biết. Quả nhiên, Nhậm Sinh không hề hoài nghi lời của Triệu Lăng Vũ"Phải đó, dừng lại thích ứng thân thể của mình cũng tốt, mai mốt chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm chung rồi, có thể vào nhà nữa nè, ngủ chung nữa nè!"

Triệu Lăng Vũ bây giờ vẫn chưa thể điều khiển được khí lực của mình, lần trước còn bóp nát luôn mũ giáp lên mạng… May là con chip bên trong không bị bể, chỉ cần đổi cái mũ giáp vẫn có thể tiếp tục lên mạng dẫn Nhậm Sinh đi học.

"Ừ." Triệu Lăng Vũ gật đầu

"Mà nha, anh phải tiếp tục tu luyện đó, phải tu luyện thật chăm chỉ, như vậy mới có thể sống thật lâu thật lâu!

"Nhậm Sinh lại nói, Triệu Lăng Vũ là người tốt, nếu không có người này không biết bây giờ mình phải lo sợ sống ở xó xỉnh nào nữa. Bởi vậy Nhậm Sinh cũng không muốn Triệu Lăng Vũ gặp chuyện bất hạnh… Bởi vì sinh mệnh của nhân loại thật sự rất ngắn ngủi, giả như hiện tại mà mình chui xuống đất đánh một giấc say, đến lúc tỉnh lại sợ là Triệu Lăng Vũ đã muốn mất rồi… Triệu Lăng Vũ sửng sốt, bản thân y hoàn toàn không ngờ đến chuyện này…"Phải rồi, có chuyện này tui muốn nói với anh…" Nhậm Sinh vẻ mặt có hơi nhăn nhó nhìn Triệu Lăng Vũ nói.

"Chuyện gì?"

Triệu Lăng Vũ khó hiểu hỏi lại.

"Thì là… thật ra… tui phát hiện ra nước miếng của anh có tức nhưỡng á, cho tui ăn một miếng có được hông?" Nhậm Sinh vẻ mặt hăng hái nhìn Triệu Lăng Vũ nói, lúc trước sư phụ luôn răn dạy cậu, bảo cậu phải cẩn thận đừng để người khác ăn luôn mình, bởi vậy trước giờ cậu luôn cố ý tránh né miệng của Triệu Lăng Vũ, sợ trong lúc mình "ăn

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!