Chương 119: Cùng ăn cơm no

Những kẻ theo dõi Triệu Lăng Vũ quả thật bám theo Sứ đoàn rời Nhược Á, nhưng bọn họ đến nơi không người thì cắt đuôi.

Crow và Khải Tư cùng về Nhược Á.

Mang theo Nhậm Sinh và hài tử, hắn lo lắng, nhưng để cậu và các con lại, hắn còn lo hơn, nhất là khi đã biết một chút về những tính toán từ trước của Chapman.

Hắn không thể đánh rắn động cỏ được, cuối cùng chỉ có thể trộm trở về…

Trên đường quay lại, Triệu Lang Vũ một phút cũng không dám nghỉ ngơi, cho tới khi mẹ Phương Thành Quân, Phương Bán Lam nữ sĩ, ngăn bọn họ lại. Phương Bán Lam hàng năm du lịch ngoài liên bang, vài năm mới về một lần, mà trước đó không lâu nàng mới về nhà.

Khi đó nàng muốn về xem phụ thân lớn tuổi và con trai chưa thành hôn ra sao, định ở lại 2 năm, không ngờ vừa về đã nghe tin Phương lão gia tử không còn nữa… Tuy quan hệ hai người không phải quá tốt, nhưng cha mình qua đời, cơn giận dữ vẫn dâng lên ý nghĩ báo thù.

Phương Bán Lam không giống như Đằng lão, tính cách sáng sủa thực lực không hề kém, lúc du lịch bên ngoài cũng quen biết nhiều người, trong đó đa số là người các hành tinh khác, ở Nhược Á cũng không ít, nghe Triệu gia nói cái chết của Phương lão gia tử, Nhược Á cũng có liên quan, mà con trai,

"con dâu" và các cháu của mình đều đã tới Nhược Á xong, nàng lập tức liên lạc bạn bè mình, sau đó vọt tới Nhược Á.

Thế nhưng đến Nhược Á rồi, lại không cách nào tới gần đế tinh, cướp một phi thuyền Nhược Á vẫn bị máy chủ bao trùm khu vực kiểm soát không cho thông qua… Cuối cùng Phương nữ sĩ giả làm người Nhược Á, để người nọ đưa nàng vào đế tinh, nhanh chóng xác định phi thuyền của Triệu Lăng Vũ.

Phương Bán Lam gặp Triệu Lăng Vũ, hai người đều ngụy trang, không ai nhận ra ai…

Triệu Lăng Vũ lo việc mình bất ngờ trở lại bị bại lộ, không muốn đội tuần tra phát hiện, trực tiếp đánh ngất người kia giao cho Phương Thành Quân.

Phương Thành Quân nhìn người này càng nhìn càng thấy quen mắt, nhưng khi thấy tình hình Nhược Á không ổn, thậm chí Chapman phát động chỉnh biến hình ảnh xong, cái gì cũng không quan tâm nữa.

Hai đứa con trai Phương Thành Quân còn đang trong hoàng cung, một khắc kia, hắn đối với mẹ mình có chút giận cá chém thớt.

Phương Bán Lam giờ thấy đặc biệt may mắn Nhậm Sinh và những người khác bình an vô sự… Lúc hắn đánh ngất nàng, thật sự làm nàng sợ chết khiếp.

Nhậm Sinh cũng chưa đến mức ăn giấm chua, chỉ muốn biết Phương Bán Lam là ai, sau khi biết ngọn nguồn rồi, lại thoải mái nói:

"Ta nói cô, Triệu Lăng Vũ là của ta, sau này không được tùy tiện động thủ động cước biết không?"

"Ngươi yên tâm, tiểu hài tử non nớt vậy ta không có hứng thú?" Phương Bán Lam vỗ ngực tỏ vẻ.

"Có non thật, nhưng thật ra cũng rất tốt.

"Nhậm Sinh đáp. Người bị cho là"non", Triệu Lăng Vũ: "…"

"Các ngươi biết hiện tại là cái gì không?" Kinns rốt cục nói.

"…"

"Cái gì mà non chứ! Triệu Lăng Vũ thật sự quá già rồi! Ta nói ta sao cảm giác như nam thần nhìn quen lắm, hóa ra là gương mặt đại diện cho Dựng tử đan! Lúc ấy ta chỉ cảm thấy hắn thật xinh đẹp, không nghĩ tới giờ thoạt nhìn còn quá nhỏ, khiến người khác chỉ biết á khẩu…" Tiểu chiến sĩ vẫn bình luận không ngừng.

Lúc Triệu Lăng Vũ mở máy liên lạc, thấy dòng tin này, cạn lời luôn!

"Xin lỗi, người này nói hơi nhiều.

"Kinns nói. Vị tiểu gia kia chính là đồ đệ của Nguyên soái, bọn họ phải trông chừng hắn cẩn thận, tránh cho hắn bị trả thù! Lại nói tiếp, bọn họ tuy trước muốn Dựng tử đan, nhưng nhiều người chướng mắt nhân loại, hiện tại… Nhậm Sinh và Triệu Lăng Vũ, không thể nghi ngờ khiến bọn họ phải nhìn với cặp mắt khác xưa!"Ta nói, nam thần tuy xinh đẹp, nhưng quá nhỏ, mặc cơ giáp khiến ta ý loạn thần mê, không mặc cơ giáp chỉ có thể khiến

ta nổi lên tình cha con mà thôi, kỳ thật mê người nhất vẫn là mỹ nhân hồng y tóc đen kia…" Tiểu chiến sĩ nói xong, Phương Bán Lam cao hứng vuốt ve mái tóc, không ngờ giây tiếp theo tiểu chiến sĩ đã bị người tha đi rồi, nhất thời có chút thất vọng.

"Ba ba, ta muốn đi xuống.

"Đại oa đột nhiên lên tiếng. Triệu Lăng Vũ thả nó xuống, Đại oa đột nhiên xách một người ngập trong bùn đất lên, bữa ăn này nó mới ăn một nửa, nửa kia phải để dành không được lãng phí… (các hủ nói xem, với tốc độ lớn như thánh gióng thế này, liệu từ"ăn" nên hiểu theo nghĩa nào?)

Người được Đại oa kéo ra tất nhiên là Chapman vừa hô cứu mạng mà hoàn toàn bị bỏ ngoài tai rồi, Đại oa thực ra là muốn hút khô hắn, nhưng trong mắt mọi người thì đó lại là hành động hảo tâm… Triệu Lăng Vũ biết rõ, nhưng không giải thích làm gì, ngược lại một đám bị Phương Bán Lam đóng băng khi nãy đang rã đông dần, năng lượng dật tán khiêu khích người ta hút cạn.

Cơ hội tốt như vậy mà bỏ qua rất là đáng xấu hổ! Hơn nữa nếu không cố gắng, nói không chừng ngày nào đó…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!