Triệu Lăng Vũ thân là một Nguyên soái, cho nên đối với rất nhiều chuyện đều vô cùng mẫn tuệ. Trên thực tế, nếu không phải biểu hiện của Nhậm Sinh đâu đâu cũng đều là sơ hở, e là y đã sớm hoài nghi thiếu niên này.
Cũng bởi vì điểm khả nghi của Nhậm Sinh rất nhiều, thiếu niên lại đối với y không có ác ý, cho nên y mới không cách nào hoài nghi Nhậm Sinh được, nhưng mà bây giờ xem ra…
"Cậu với La Đạo Sâm quan hệ như thế nào?"
Đợi Nhậm Sinh đọc xong cái gọi là công pháp khó hiểu kia, Triệu Lăng Vũ đột ngột hỏi.
"La Đạo Sâm cái gì? Tui hông biết.
"Nhậm Sinh lắc lắc đầu, tên này chưa từng nghe qua bao giờ. La Đạo Sâm là tên của vị hội trưởng Thương hội Kinh Chỉ, nếu Nhậm Sinh thật sự là con trai của lão kia, làm sao có thể không biết tên cha mình? Triệu Lăng Vũ nhìn vẻ mặt mù mờ của Nhậm Sinh, nhịn không được nở nụ cười, sau đó lại duỗi cánh tay nặng nề sờ sờ đầu của cậu"Tại sao cậu lại đến chỗ tôi?
"Triệu Lăng Vũ trong mắt Nhậm Sinh tương đương với một khối tức nhưỡng to đùng biết di động, bây giờ tức nhưỡng lại chủ động tiếp xúc mình, Nhậm Sinh đương nhiên lập tức vội vàng sáp đến. Bất quá Nhậm Sinh không cho phép Triệu Lăng Vũ làm loạn"lá
"của mình, cho nên đưa mặt dụi dụi bàn tay của y, sau đó dùng tay chân quấn lấy cả cánh tay"Sau khi tui tỉnh lại, mấy người kia liền đưa tui đến chỗ này, bọn họ ai cũng là người tốt hết, còn dẫn tui đi gặp Nguyên soái." Nhậm Sinh vừa nói vừa dụi, càng dụi càng nhiệt tình.
"Cậu thích tôi đến như vậy sao?"
Trước giờ Triệu Lăng Vũ vẫn không thích mỉm cười, thế nhưng nhìn động tác của Nhậm Sinh, không hiểu sao nhịn không được cong khoé miệng.
"Tui đương nhiên là thích Nguyên soái rồi, thích nhất luôn!
"Nhậm Sinh quả thật chỉ hận không thể cắn Triệu Lăng Vũ mấy cái mới đã, nhưng là lại nghĩ nếu như mình cắn cỡ nào thì cũng không thể hấp thu được, mới tiếc nuối từ bỏ ý định này. Hơn nữa… lúc nãy Triệu Lăng Vũ bị mình làm cho đau ơi là đau rồi, nếu mình còn cắn y một cái nữa, vậy rất quá đáng. Lời này… là bày tỏ sao? Đứa bé này quả thực rất lớn mật… Triệu Lăng Vũ lúc này đã muốn chắc chắn rằng Nhậm Sinh không phải là La Y – con trai độc nhất của vị hội trưởng Thương hội Kinh Chỉ kia, nếu vậy…"Cậu biết người Kayi không?"
"Đó là cái gì vậy?"
Nhậm Sinh hỏi lại.
"…" Vậy là cậu ta cũng không phải người Kayi mà là nhân loại bình thường, một dị năng giả thực vật hệ vị thành niên…
Lúc trước Triệu Lăng Vũ vẫn luôn
đinh ninh cho rằng Nhậm Sinh là người Kayi mà Thương hội Kinh Chỉ gửi đến, tuy vẫn luôn bất giác xem cậu như một đứa bé chưa trưởng thành, nhưng đối với hành vi thân mật giữa hai người lại hoàn toàn thấy không có gì lạ, nhưng bây giờ… Nghĩ tới chuyện Nhậm Sinh có thể chỉ là một đứa bé mười một mười hai tuổi, khoé miệng liền run rẩy…
Về sau có lẽ y thật sự nên giữ khoảng cách với Nhậm Sinh, tránh trường hợp bản thân không khống chế được mà "lầm đường lạc lối"…
"À đúng rồi, hình như tui có nghe ai nói qua là người Kayi rất ngốc đúng hông? Rốt cuộc người Kayi là cái gì vậy? Bọn họ rất ngốc sao?" Nhậm Sinh đột nhiên nhớ đến trước đó từng vô tình nghe thấy những lời này.
"Tôi cũng không rõ lắm."
Triệu Lăng Vũ đưa tay kéo tấm vải làm bằng chất liệu đặc thù bên hông quấn chặt một chút– bây giờ nghĩ lại chuyện mấy hôm nay luôn bị Nhậm Sinh sờ soạng khắp cả người, ngay cả nơi riêng tư nhất cũng từng chạm vào, Triệu Lăng Vũ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhậm Sinh vốn không phải là La Y, điểm này Triệu Lăng Vũ đã có thể dám chắc chắn, tuy bây giờ vẫn chưa thể xác định thân phận chân thật của Nhậm Sinh, nhưng có một điều Triệu Lăng Vũ có thể khẳng định, thiếu niên này không hề có ác ý với mình.
Nhậm
Sinh cũng không truy hỏi tiếp vấn đề kia, ngược lại nhớ tới công pháp lúc nãy vừa đọc
"Công pháp mới nãy tui đọc cho Nguyên soái nghe đó, nghe có hiểu hông? Biết luyện như thế nào chưa?"
"Lúc nãy nghe nhưng không hiểu cho lắm, ai dạy cổ văn cho cậu?"
"Sư phụ tui dạy tui đó, Nguyên soái nghe hông hiểu thật hả? Chính là, tui cũng hông biết phải giải thích như thế nào nữa, ngôn ngữ ở đây rất kỳ lạ.
"Nhậm Sinh nhíu mày, gương mặt trắng trẻo tràn đầy buồn bực. Đứa nhỏ này, mấy câu nói thôi liền"bán mình" một cách sạch sẽ như vậy… Triệu Lăng Vũ nở nụ cười, tiếp tục trò chuyện với cậu.
Hôm nay Triệu Lăng Vũ giống như nói đặc biệt nhiều… Bất quá, mình không có sợ đâu, dù thế nào đi nữa mình cũng sẽ không bao vờ đem chuyện mình là nhân sâm tinh, cộng với chuyện mình đã sống lâu ơi là lâu cho Nguyên soái nghe đâu. Bởi vì, mình là một củ nhân sâm tinh có tính cảnh giác rất là mạnh!!!
Nhậm Sinh trong lòng đề phòng Triệu Lăng Vũ, ngoài miệng lại đem tất cả những gì không nên nói khai ra sạch sẽ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!