Chương 7: Đánh bài

Tiết tiếng Anh đầu học kì, Trịnh An Nam lười biếng nằm dài ra trên bàn, nghe người ngồi cùng lải nhải mấy thứ mà hắn nghe không hiểu. Há miệng ngáp tới cái thứ ba.

Đột nhiên có một tay duỗi ra, vỗ mạnh vào lưng hắn.

"Oái!" Trịnh An Nam giật mình la lớn, xoay đầu nhìn thì lại thấy khuôn mặt hiền từ của Ngô Diệu.

"Hôm nay em đúng giờ lắm, bữa sau tiếp tục phát huy!" Ngô Diệu lần nữa giơ lên bàn tay to của mình, vỗ lưng Thẩm Cố Bắc.

Sau đó lại nghĩ tới thể chất yếu ớt cửa cậu, nên lực tay cũng giảm lại, gọi là "dùng lực vuốt ve".

"……" lưng Thẩm Cố Bắc dần nóng lên, yên lặng nghĩ rằng, nếu cậu là mèo thì lông trên lưng hẳn bị Ngô Diệu vuốt tới trọc luôn một mảng.

"Thẩm Cố Bắc, em làm tốt lắm, không phụ sự kì vọng của giáo viên!" Thầy Ngô vui mừng nói chuyện với Thẩm Cố Bắc, ca ngợi cậu hiểu chuyện.

Thẩm Cố Bắc vẫn để bộ mặt lạnh băng, xem như bản thân không có quan hệ gì đối với việc thầy Ngô đang khen cậu như con.

Mặc khác, bạn cùng lớp đều hít một ngụm khí lạnh, không thể ngờ được, Thẩm Cố Bắc vậy mà có thể mời anh Nam trở lại trường học.

Ngô Diệu xuân phong đắc ý, trong miệng ngân nga một giai điệu nhỏ trở lại văn phòng.

Học kì mới chưa học phụ đạo, các giáo viên đánh dấu bảng điểm danh xong thì lại đi làm việc cá nhân.

Nhìn bộ dang vui vẻ của Ngô Diệu, có người thuận miệng hỏi, "Thầy Ngô, hôm nay thầy có chuyện gì vui sao?"

Từ khi thầy Ngô làm chủ nhiệm, ông thường xuyên có vẻ mặt buồn rười rượi, tóc mai cũng dần chuyển màu thành tóc hoa râm. Muốn nhìn thấy ông ấy cười to xem ra còn khó hơn tìm mầm non tài giỏi cho trường Thanh Bắc ở trường trung học Khánh Lê này.

"Ôi, sao có chuyện gì vui được?" Thầy Ngô xua xua tay, "Trịnh An Nam trong lớp tôi hôm nay quay lại trường học, cậu ta sẽ không cưỡng chế thôi học nữa."

"Cậu ta tới trường học cũng có làm được gì đâu?" Lưu Hồng Mai đáp lời, âm dương quái khí trào phúng, "Thành tích của Trịnh An Nam đứng nhất từ dưới đếm lên, mỗi lần thi xong đều nộp giấy trắng. Loại học sinh như vậy mà tới trường học thì căn bản lãng phí tài nguyên của bộ giáo dục."

Ngô Diệu bị vặn ngược lại tới mức á khẩu, không trả lời được, yên lặng lùi về trong góc.

Lưu Hồng Mai tiếp tục lạnh giọng mỉa mai, "Thầy Ngô à, thành tích được xếp hạng sau khi thi xong vừa có, điểm của lớp thầy còn thấp hơn điểm trung bình 200 điểm, toàn bộ học sinh đều không thì.

"Cái gì mà 200 điểm." Cũng có đứa thiếu 150 điểm mà.

Nhưng "toàn bộ học sinh đều không đậu" là sự thật.

Lưu Hồng Mai: "Tôi khuyên thầy đừng lãng phí sức lực nữa, gỗ mục khắc không ra hoa đâu."

Ngô Diệu yếu ớt phản bác, "Còn một năm nữa mà, nếu để mấy đứa bọn nó nỗ lực hơn thì mọi thứ có lẽ sẽ ổn thôi?"

"Nỗ lực hơn? Tại sao mấy đứa bọn nó không nỗ lực vào hai năm trước đi? Ngu ngốc chính là ngu ngốc, không thể trông cậy vào. Tôi muốn kiến nghị rằng, cho mấy đứa ngốc đó nghỉ học sớm một chút, ra ngoài làm công thì còn có thể kiếm được chút tiền." Lưu Hồng Mai lắc lắc phiếu điểm, càng nói càng đắc ý, "Nhìn lại bên chỗ tôi, lúc trước còn có vài người vững vàng vượt qua. Giống như Ngụy Thấm và Viên Hải, hai đứa tụi nó bắt đầu từ lớp mười đến lớp mười hai.

Chỉ cần phát huy thật tốt trong kì thi đại học thì nhất định có thể thi đậu."

1

Giáo viên Ngữ Văn nhắc nhở, "Nhưng lớp cô còn có Lâm Phát Tài mà."

Nhắc tới Lâm Phát Tài, sắc mặc Lưu Hồng Mai từ bầu trời trong xanh lập tức xuất hiện mây đen.

"Mới sáng sớm thôi, mọi người bình tĩnh một chút." Tổ trưởng lớn tuổi nhất trong phòng đứng ra hòa giải, thuận tiện nói luôn thông báo của nhà trường tới nhân viên, "Vừa rồi lãnh đạo nói với tôi, tháng mười một có một cuộc thi cấp tỉnh, khi thi đại học thì có thể thưởng thêm điểm. Trường học có ba vị trí, chúng ta cứ mỗi lớp đề cử hai học sinh, lớp thầy Lưu có nhiều học sinh giỏi, lấy 3 người.

Còn lớp của thầy Ngô… cố gắng có một người là được."

"Dựa vào cái gì?" Ngô Diệu còn chưa nói lời nào, Lưu Hồng Mai lập tức kháng nghị, "Lớp của thầy Ngô làm gì có học sinh nào mà đề cử? Nên cho lớp trọng điểm chứ!"

"Cô Lưu đừng nóng nảy quá, sau khi đề cử ra 10 học sinh. Đầu tiên phải tổ chức thi trong trường, cuối cùng chọn ra ba học sinh có thành tích cao nhất." Tổ trưởng còn mờ mịt nhắc nhở, "Lớp cô có đủ ba người mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!