Chương 50: Chuẩn bị

Thẳng đến khi Minibus khởi động động cơ, Trịnh An Nam cũng không có ngồi trên xe.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Cố Bắc đi thành phố Phù Khê mà không có Trịnh An Nam, Nam Nam cực kỳ khổ sở.

Không có đi học, bởi vì hắn không muốn đi sao?

Cũng không phải!

Bởi vì tỉnh cấp thi đua tổ chức vào thứ bảy, các học sinh đến từ các thành thị dự thi, yêu cầu trước tiên phải tìm được chỗ ở, quen thuộc với hoàn cảnh trường thi. Cho nên, bọn họ thứ sáu đã xuất phát.

Mà thứ sáu, Trịnh An Nam số khổ còn phải đi học.

Đầu nhỏ thông minh của hắn nghĩ tới việc trốn học, rốt cuộc bị ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Cố Bắc bóp chết. Chỉ có thể ở lại trường học, đối với chỗ ngồi trống không ở bên cạnh, mượn nước sôi để nguội tiêu sầu.

Mà Thẩm Cố Bắc đồng dạng cũng không được tốt, cậu bị say xe.

Ra tới đường của trấn, gặp hố xóc nảy, làm đến hắn thiếu chút nữa nghẻo tại chỗ. Dựa vào ý chí kiên cường, mới không có vụ tuổi xuân chết sớm.

Rốt cuộc tới trường thi ở bên ngoài, cách tấm kính, nhìn đến xung quanh rất rất nhiều xe cùng người.

Trường học trong thành đều có đoàn xe của mình, không chỉ có thoạt nhìn khí phái rộng mở, trên xe còn dán logo trường học. Học sinh của trường học trong thành, đều mặc đồng phục, thoạt nhìn sạch sẽ ngăn nắp, chất lượng nhìn có vẻ tốt hơn so với trường trung học Khánh Lê rất nhiều.

Chiếc minibus xám tro bị kéo giữa một dàn xe lớn, khí thế lập tức bị thua mất một mảng lớn.

Viên Hải mở sổ xe, mắt trông mong nhìn ra bên ngoài, "Oa, bọn họ còn có khẩu hiệu."

Ngụy Thấm nhìn rồi nói, "Chúng ta cũng không thể thua, chúng ta cũng cần một cái khẩu hiệu!"

"Khẩu hiệu như nào?" Mạnh Giai Giai cũng muốn xem náo nhiệt.

Viên Hải vắt hết óc nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên đánh lên đùi một cái, "Vậy nói "Khánh Trung Khánh Trung, thi đấu cố lên" đi?"

"Hừ, một chút khí thế đều không có." Mạnh Giai Giai tỏ vẻ ghét bỏ.

"Đúng vậy." Ngụy Thấm cũng cười rộ lên, "Nghe tới, giống như cố ý bồi chạy(*)."

(*): Đây là ngôn ngữ mạng, đại để là được đề cử nhiều lần nhưng không được giải í. Tuổi lớn nên cũng thỏa hiệp, hiện tại muốn quay bộ phim thương mại kiếm tiền, kết quả là không xin được đầu tư. Vất vả dựa vào cái mặt già đi kéo đầu tư, cũng không nhiều, không thể mời được minh tinh lưu lượng.

"Chúng ta vốn dĩ chính là bồi chạy." Viên Hải rõ ràng chính mình cân lượng, phi thường có tự mình hiểu lấy.

"Chính là…" Ngụy Thấm hơi há mồm, còn tưởng nói điểm cái gì.

"Khá tốt." Thẩm Cố Bắc rốt cuộc từ trong cảm giác say xe tỉnh lại, duỗi tay kéo ra cửa xe, "Thi đấu cố lên cũng khá tốt."

Viên Hải thụ sủng nhược kinh, "Cậu thật sự cảm thấy như vậy?"

Thẩm Cố Bắc gật đầu, "Đúng vậy, cho dù làm cái gì, bản chất đều phải cố lên."

"Đúng! Nói rất đúng!" Viên Hải được đến khích lệ, điên cuồng vì Thẩm Cố Bắc vỗ tay.

Thẩm Cố Bắc dẫn đầu xuống xe, mặt khác vài vị đồng học theo sát sau đó.

Ở quy định thời gian tham quan trường thi, bọn họ không có thời gian ai về nhà nấy.

Khảo thí hai ngày, chỉ có thể lưu tại qua đêm ở Phù Khê.

Đến từ trường học ở mấy khu vực thành thị xung quanh, chỗ ăn chỗ ở cũng đã được sắp xếp xong, cơ bản đều là khách sạn có điều kiện khá tốt.

Trung học Khánh Lê không có điều kiện hậu đãi như gậy, chỉ có thể an bài học sinh ở trong phòng trọ nhỏ. Hơn nữa, học sinh ở một phòng, giáo viên ở một phòng, giường không đủ thì ngủ dưới đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!