"Không, không phải, ý của em không phải như thế!" Mạnh Giai Giai vốn dĩ tới đây để dự giờ, thuận tiện khoe học thức của bản thân.
Cậu ta cũng sợ việc làm cho giáo viên môn hóa tức giận, vừa lắc đầu vừa xua tay.
"Bạn học Mạnh Giai Giai à." Thẩm Cố Bắc gọi cậu ta, nhàn nhạt giọng nói, "Học bù không phải độc quyền của một mình cậu. Có lẽ cậu đã từng nghe qua, khoảng thời gian trước, mỗi tuần tôi đều đi Phù Khê."
"Chẳng lẽ…" Biểu tình Mạnh Giai Giai vặn vẹo, cực lực phủ nhận khả năng này.
Mỗi tuần Thẩm Cố Bắc đi Phù Khê, ở trong trường quả thật có nghe qua.
Sự chú ý của mọi người đối với Thẩm Cố Bắc lại cực thấp, gần như không có người nào cố ý hỏi thăm, lời đồn đãi kết thúc cũng do Ngụy Thấm ra mặt giải thích.
Lúc Mạnh Giai Giai nghe thấy, cũng không có để ở trong lòng.
Rốt cuộc điều kiện của gia đình Thẩm Cố Bắc nổi tiếng nghèo khó. Đi Phù Khê học bù, mỗi lần cần mấy chục đồng tiền, con nhà nghèo chỉ có thể ngồi suy nghĩ lại mà thôi.
Từ từ, Thẩm Cố Bắc thật sự nghèo sao?
Mạnh Giai Giai nghĩ đến cuộc gặp mặt ở tiệm bánh bao vào ngày nọ, có chút hoài nghi chính mình.
Càng quan trọng hơn, nếu Thẩm Cố Bắc thật sự được dạy phụ đạo bởi giáo viên trong thành phố, ưu thế duy nhất của chính mình lập tức không còn.
Nỗi buồn vui của con người cũng không tương thông, trừ bỏ bộ mặt dữ tợn ở ngoài của Mạnh Giai Giai, mỗi người đều rất cao hứng.
Viên Hải: "Bắc Tử, đề thi mà cậu cho tôi mượn, cũng là đề của giáo viêc trong thành phố đưa sao?"
"Ừ." Thẩm Cố Bắc gật đầu trả lời, "Cậu cứ làm bộ đề đó đi, trong tay tôi vẫn còn."
Ngụy Thấm phát ra âm thanh thống khổ, "Đề thi khó cực kì, tớ đọc xong cũng phải mất mười phút."
"Đề thi đương nhiên sẽ khó, đôi khi tôi cũng sẽ làm sai." Giáo viên môn hóa cũng tự thú nhận, "Quả thật nói không ngoa, từ trong một đám học sinh ưu tú, sẽ lựa ra được những người xuất sắc hơn."
"Nói cũng đúng, thầy mau giải đề tiếp đi ạ!" Ngụy Thấm một lần nữa giữ vững tinh thần, muốn giải được đề thi.
"Được, Thẩm Cố Bắc, bài thi của trò cho tôi mượn một chút." Giáo viên dạy hóa thấy bài làm của Thẩm Cố Bắc tương đối hoàn chỉnh, đơn giản buông bài của mình, trực tiếp dùng bài thi của Thẩm Cố Bắc để giảng cho mọi người.
Mạnh Giai Giai chú ý tới chi tiết này, vô hình như gặp một lần vũ nhục.
Vài bạn học có khả năng nghe giảng tốt, thêm vào đó là thái độ học tập nghiêm túc.
Giáo viên dạy hóa càng giảng càng hăng say, nguyên bản dự định chỉ có 90 phút, ai ngờ đâu kéo dài tới tận 2 tiếng. Thẳng đến khi học sinh trong trường đều rời đi hết, mới kết thúc.
"Cảm ơn thầy, thầy vất vả rồi!"
Rời đi văn phòng, Viên Hải đuổi theo Thẩm Cố Bắc đang đi trước, duỗi cánh tay ôm cổ hắn.
"Bắc Tử, tớ còn có hai câu hỏi chưa hiểu lắm, buổi tối có thể tới nhà cậu không?"
"Được." Thẩm Cố Bắc nắm cổ tay cậu chàng, lấy ra khỏi bả mình, mặt không biểu tình ghét bỏ, "Cậu rất nặng."
"Còn tốt chán, là cậu thiên vị." Viên Hải che lại trái tim thủy tinh, lên án nói, "Trịnh An Nam không khác tớ bao nhiêu, mỗi ngày cậu ta đều ôm cổ cậu, cậu cũng có phản đối đâu chứ."
"Cậu không giống cậu ta." Thẩm Cố Bắc song tiêu đầm đìa cực hạn, làm cho Viên Hải không còn lời nào để nói.
"Ha ha ha!" Ngụy Thấm nhìn hai người bọn họ cãi nhau ầm ĩ, nheo lại đôi mắt cười cười, từ đáy lòng cảm thấy vui vẻ.
Sau khi Thẩm Cố Bắc cắt tóc, cả người thay đổi rất nhiều.
Tuy rằng không có chuyển từ u ám sang mặt trời, nhưng cậu nguyện ý giao lưu với mọi người chung quanh, bên người càng ngày càng có nhiều bạn bè.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!