Chương 41: Chuyện xưa

Đứa trẻ mười mấy tuổi phản nghịch, khinh cuồng, luôn tự lấy mình làm trung tâm, không muốn phục tùng quản giáo.

Giáo viên cùng người lớn có nói nhiều lần "học hành cho tốt ", " học tập vì tốt cho con", rất nhiều đứa trẻ căn bản nghe không vào, ngược lại đối nghịch cùng bọn họ.

Đại khái khi mỗi người đọc sách, trong trường học luôn sẽ xuất hiện mấy " nhân vật phong vân ".

Hoặc lớn lên đẹp, hoặc thành tích ưu tú, hoặc trong nhà có tiền, hoặc đánh nhau đặc biệt lợi hại.

Trịnh An Nam thuộc về loại hình lớn lên đẹp, trong nhà có tiền, hơn nữa đánh nhau đặc biệt lợi hại.

Bốn điều đặc thù thỏa mãn ba, cho nên hắn bắt đầu từ lớp mười, danh tiếng đã vang vọng toàn bộ trung học Khánh Lê, bạn học toàn trường hoặc ít hoặc nhiều sợ hắn.

Trong lời đồn, nơi chốn đều là trung học Khánh Lê là đàn em của Trịnh An Nam, chỉ cần hắn nhìn không thuận mắt ai, xuất hiện một lần phải đánh một lần.

Các bạn học đi vào trường, có lẽ không sợ bị giáo viên phê bình, nhưng khẳng định sợ bị giáo bá theo dõi.

Mà hiện tại, Ngô Diệu đề bạt Trịnh An Nam thành lớp trưởng lớp năm. Từ nay về sau, " ác mộng " của bạn học lớp năm bắt đầu rồi.

Trịnh An Nam chưa từng đảm đương lớp trưởng, cũng lười hỏi kinh nghiệm cùng các lớp trưởng khác.

Phương thức quản lý của hắn rất đơn giản, nói yêu cầu sắp xếp, đều giao cho các cán bộ khác, bản thân phụ trách trách nghiệm thu thành quả.

Lớp tổng vệ sinh, hắn để uỷ viên vệ sinh phân phối danh sách, sau đó đối chiếu danh sách, nắm toàn bộ bạn học trong lớp nhét vào từng vị trí.

Giờ tự học sớm ngâm nga, hắn yêu cầu người đại diện lớp ngữ văn khoanh tròn điểm trọng điểm. Chờ cậu ta kiểm tra xong, Trịnh An Nam chỉ phụ trách thu danh sách, chọn được mấy tên nhãi xui xẻo.

Nghiêm túc nói tiếp, công việc Trịnh An Nam không phụ trách nhiều, cố tình hiệu quả đặc biệt tốt. Ngắn ngủn mấy ngày, lớp năm trở thành lớp có phạm vi học tập căng thẳng nhất.

Giáo viên ngữ văn ngẫu nhiên kiểm tra đọc thuộc lòng, chỉ có lớp năm mới đọc thuộc lòng hết. Bình thường kỷ luật trong lớp rất hỗn loạn, chỉ cần anh Nam rống lên một tiếng, trong vòng ba giây sẽ lặng ngắt như tờ.

Ngô Diệu đối với thành quả công việc của Trịnh An Nam, cực kỳ vừa lòng, cảm khái người Thẩm Cố Bắc đề cử quả nhiên có dáng vẻ.

Bạo lực trị quốc tuy rằng không thể thực hiện, nhưng hữu dụng, khó trách triều Tần có thể thực hiện nhất thống.

—— nhưng mà, Trịnh An Nam cũng không phải đều bạo lực với mọi người.

"Thẩm Cố Bắc." Đại diện môn văn thấy Thẩm Cố Bắc đi vào phòng học, vội vàng gọi cậu lại nói, "Kết thúc thời gian tự học sớm, có kiểm tra thuộc lòng. Cậu mấy hôm trước không tới học, cho nên cậu phải bổ sung bài tập về nhà mấy hôm trước."

"Bổ sung cái gì?" Trịnh An Nam tình thế cấp bách, trước mặt mọi người thiên vị, "Cậu ấy vừa khỏi bệnh, cậu đã thúc giục bổ sung bài tập, có nhân tính hay không?"

Đại diện môn ngữ văn:……

Bạn học khác:……

Anh Nam, thời điểm anh phạt tụi tui chép một trăm lần, có nhân tính hay không?

Nam sinh hàng sau nhịn không được, giơ sách ngữ văn lên che miệng, nhẹ giọng càm ràm, "Anh Nam, anh thấy sắc quên nghĩa!"

"Ai nói?" Trịnh An Nam nheo mắt lại, nguy hiểm đảo mắt qua vài vị tình nghi, tối tăm nói, "Các cậu nếu cảm thấy một trăm lần quá ít, vậy thì phạt chép một ngàn lần."

Mấy cái nam sinh sợ tới mức dừng thảo luận, nâng sách giáo khoa lên, tập trung học thuộc lòng.

Thẩm Cố Bắc vừa vặn đi đến chỗ ngồi, nâng khóe môi cười khẽ.

"Cười cái gì?" Trịnh An Nam nhíu mày, "Buồn cười sao? Đừng quên ai hại tôi thành lớp trưởng."

"Ừm, đã quên rồi."

"Cậu…!" Trịnh An Nam thở phì phì mài răng hàm, một biện pháp với cậu cũng không có.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!