Tháng 11, nhiệt ở ở trấn Khánh Lê giảm mạnh, người lớn và trẻ em đều phải mặc một lớp giày để chống lạnh.
Thể chất Thẩm Cố Bắc suy yếu, so với người bình thường càng thêm sợ lạnh.
Cho dù đã sớm bọc mình thành một cục nhưng vẫn như cũ không thể ngăn cản gió lạnh chui vào, thê thảm bị cảm.
Cảm mạo dẫn tới cậu liên tục mơ màng buồn ngủ, trạng thái của cậu kém đến nỗi mắt thường có thể nhìn ra được.
Tham gia cuộc thi toàn tỉnh, cậu cơ bản chỉ thanh tỉnh được một nửa, một nửa mơ hồ. Miễn cưỡng cưỡng hoàn thành bài thi, lại không thể phát huy thực lực nguyên bản, thành tích ngang hàng với lần trước, thứ tư toàn khối.
Ngô Diệu quan tâm đến sức khỏe cậu, cuộc thi mới vừa kết thúc, liền cho Thẩm Cố Bắc nghỉ hai ngày, dặn dò cậu về nhà nghỉ ngơi thật tốt.
Các tiểu đệ của Trịnh An Nam, nghe nói ông chủ Thẩm sinh bệnh, sau khi tan học sôi nổi tới thăm.
"Ông chủ Thẩm, cậu thật thảm nha!" Tần Miễn vọt vào phòng phách nơi Thẩm Cố Bắc đang nghỉ, những cảm xúc ấp ủ đã lâu sắp bùng nổ.
Ba giây sau, hắn đột nhiên không nói nên lời khi bắt gặp ánh mắt của Thẩm Cố Bắc.
"Thảm chỗ nào?" Thẩm Cố Bắc khoác lại áo khoác, trên chân đắp một cái thảm dày, ngồi xếp bằng ở trên sô pha.
Trong phòng phi thường ấm áp, trong tầm tay cậu bày các loại đồ ăn vặt cùng đồ uống, hộp đồ ăn còn đang đựng canh gà, mùi thơm khiến cho mấy thiếu niên điên cuồng chảy nước miếng.
Đây, đây là sinh bệnh sao?
Rõ ràng là đang nghỉ phép!
"Ờm," Tần Miễn nỗ lực cho giảng hoà cho chính mình, "À mà, cậu bị cảm mạo hẳn là rất khó chịu nhỉ?"
"Vẫn ổn." Thẩm Cố Bắc cúi đầu viết đề luyện tập, thuận miệng trả lời, "Kỳ thật, tôi đã đỡ rồi, chẳng qua lười không muốn đến trường học mà thôi."
Lười?
Lời thật lòng của thế gian
Tiểu đệ bên cạnh tiếp lời, nỗ lực bán thảm cho Thẩm Cố Bắc, "Ông chủ Thẩm, tôi nghe nói lần này cậu thi không tốt lắm, bị cái tên tiểu tử ở lớp trọng điểm đè ép một đầu."
"Nói đúng ra, lúc trước mỗi lần thi cử hắn đều áp ta một đầu." Thẩm Cố Bắc cầm lấy khoai lát, răng rắc cắn, vân đạm phong khinh mà nói, "Chỉ là thi thử mà thôi, không cần quá để ý. Trừ phi hắn có cách làm tôi mỗi lần thi cử đều sinh bệnh, nếu không…"
Thẩm Cố Bắc rất ít đem nói đến quá vẹn toàn, miễn lập flag.
Hơn nữa, cậu từ nội tâm cảm thấy, chính mình gần đây quá thuận lợi, thật sự tìm không ra điểm để mà bán thảm.
Tháng 10, Giang Ngữ Hạ liên hệ cậu nói, các thủ tục đăng ký công ty đã được thông qua. Sau khi có các thủ tục chính thức, các nhà đầu tư sẽ càng thêm yên tâm, đơn đặt hàng sẽ giống như các bông tuyết. Thậm chí còn có người tỉnh ngoài đầu tư, ngàn dặm xa xôi lại đây đưa tiền cho bọn họ.
Hiện tại, trong tài khoản của công ty tiền có càng ngày càng nhiều, Thẩm Cố Bắc muốn thử các lĩnh vực khác. Trừ cái này ra, cậu tính lấy thành phố Phù Khê làm trung tâm, đem thương nghiệp quảng bá ra cả nước, trước tiên chiếm lĩnh thị trường.
Chờ đến vài năm sau, nền kinh tế của tổ quốc bước vào thời kì tăng trưởng nhanh chóng, bọn họ liền có thể ngồi đếm tiền.
Không chỉ có thương trường đắc ý. Tuần trước, Thẩm Cố Bắc theo thường lệ đi bệnh viện số ba ở Phù Khê thăm bệnh, nghe bác sĩ Trần, bác sĩ phụ trách của Phương Uyển nói, bệnh của bà đã được điều trị một cách hiệu quả, viêm phổi đã chuyển từ nặng sang nh.
Kế tiếp chỉ cần uống thuốc đúng giờ, tĩnh dưỡng cho thật tốt là có thể hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh.
Nguyên bản, Phương Uyển muốn mau chóng xuất viện, về nhà chăm sóc con trai. Nhưng mà người nằm ở giường bệnh bên cạnh quá nhiệt tình, trong lúc nằm viện cùng Phương Uyển sớm chiều ở chung, bồi dưỡng ra tình thâm hữu nghị, một hai phải mời bà đến nhà làm khách.
Vừa lúc, Thẩm Cố Bắc còn muốn cảm ơn con gái đối phương giúp cậu học bù, Phương Uyển liền vui vẻ đồng ý. Hai người phụ nữ ngang tuổi nhau luôn có đề tài chung nói không hế. Người dì cách vách mang Phương Uyển dạo phố, xem phim, ăn đủ món ngon, điều này đã làm bà mở rộng tầm mắt rất nhiều.
Nghe nói Phương Uyển có tay nghề may vá rất tốt, người đó còn giới thiệu cho bà vài nhà thiết kế chuyên nghiệp. Nhà thiết kế nhìn thất tay nghề của Phương Uyển, sôi nổi cảm thán, mời bà gia nhập thương hiệu của bọn họ, cũng đưa ra đãi ngộ rất tốt.
Phương Uyển ban đầu có chút do dự, sợ chính mình làm không tốt. Nhưng sau khi được con trai cùng chị em thay phiên khuyên bảo cổ vũ, bà cũng lấy hết can đảm đồng ý, chờ thân thể khỏe mạnh sẽ đến nhậm chức.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!