Chương 38: Gặp lại

"Ài…"

"Àii……"

"Aiya!!"

Một tuần mới bắt đầu, trong phòng học lớp 12, Trịnh An Nam giống như một bãi nuôi cá mặn, nằm dài ra rồi thở ngắn than dài.

"Anh Nam." Học sinh nam còn lại chú ý tới tâm trạng của hắn không tốt, tính bát quái dần lên thò đầu qua hỏi, "Anh thất tình rồi sao?"

"Ây, né né né chỗ khác đi, mày mới thất tình!" Trịnh An Nam lập tức xù lông, phẩy tay như đuổi muỗi xua ruồi cậu bạn kia.

"Vậy rốt cuộc anh có chuyện gì thế?" Nam sinh kiên cường tiếp tục hỏi thăm.

"Ài…" Trịnh An Nam lại thở dài một cái, ngữ khí thâm trầm, "Đừng hỏi nữa, có nói cậu cũng không hiểu đâu."

—— rốt cuộc không thể nói cho bọn họ rằng, bản thân cuối tuần trước đi tới thành phố Phù Khê, cho rằng có thể cùng Thẩm Cố Bắc ngọt ngọt ngào ngào tạo thành một kỳ nghỉ khó quên.

Kết quả đâu?

Kỳ nghỉ xác thật rất khó quên.

Hắn sững người đứng trước trời cao, một mình đối mặt gió lớn, cùng không khí đấu trí đấu dũng.

Ha ha, ngẫm lại đều cảm thấy mất mặt

"Ồ ——" nam sinh kéo dài ngữ điệu, lộ ra cao thâm khó đoán biểu tình, "Anh Nam, hay là anh đã đi qua cánh cửa lớn kia, trờ thành "người lớn" rồi?"

"Cửa lớn gì?" Tốc độ quay xe quá nhanh, Nam Nam đơn thuần mặt đầy dấu chấm hỏi.

"Chính là cái kia cái kia…" Nam sinh vươn hai ngón tay, cho nhau dây dưa khoa tay múa chân.

Còn chưa chờ hắn giải thích rõ ràng, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một tập bài thi, kín mít che lại hai ngón tay đang dây dưa kia.

"???"Nam sinh ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lạnh băng của Thẩm Cố Bắc.

"Vị bạn học này." Cậu rũ mi, thanh âm không giao động chút cảm xúc nào, "Cậu rảnh lắm à?"

"Oái, tui nhớ ra bản thân còn có việc, hẹn gặp lại!" Nam sinh cảm nhận được sự nguy hiểm kề cạnh, vội vàng như lòng bàn chân được bôi thêm dầu chạy khỏi hiện trường phạm tội.

Thẩm Cố Bắc nhìn theo cậu chàng đi xa, lại đem mũi lao nhắm ngay Trịnh An Nam, đôi môi bạc hơi mở.

Không chờ cậu phát ra âm thanh, Trịnh An Nam lập tức ngồi dậy, lung tung cầm lấy quyển sách giáo khoa ngay trong tầm với, lải nhải tự thôi miên chính bản thân mình, "Tôi yêu học tập, học tập sẽ khiến tôi vui sướng! Học tập là việc vui nhất trên thế giới!"

Ít nhất là vui hơn so với bầu trời đầy mây ở bên ngoài cửa sổ.

Cá mặn nhỏ sau khi khó khăn trải qua cuộc sống trên nhân gian, rốt cuộc giãy giụa bò dậy, quyết định muốn hơi nỗ lực một chút… Một chút.

"Phụt ——"

Thẩm Cố Bắc bị bộ dạng giống trông gà hoá cuốc của hắn chọc cười, thuận thế ngồi vào bên cạnh, cười xoa xoa lông chó nhỏ.

"Tên ngốc này."

"Hả?" Trịnh An Nam đối với tên gọi thể hiện sự "yêu thương" tiếp thu rất bình tĩnh, nghe mãi thành thói quen.

"Cậu cầm ngược sách rồi." Thẩm Cố Bắc nhắc nhở.

"Tôi cố ý đó!" Trịnh An Nam lớn tiếng nói, "Tôi muốn rèn luyện xương cổ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!