Chương 34: Quay về

Trong phòng phá lệ an tĩnh.

Trịnh An Nam lười biếng ngáp một cái, chống mạnh mở to mắt, mơ mơ màng màng nhìn chằm chằm Thẩm Cố Bắc.

"Này này này, cậu còn muốn viết bao lâu nữa?"

"40 phút." Thẩm Cố Bắc đưa ra thời gian chuẩn xác.

Trịnh An Nam a một tiếng, tiếp tục chán đến chết ngủ gà ngủ gật.

Hãy còn nhớ mấy giờ trước, nghe được bạn ngồi cùng bàn nói muốn tới nhà mình, Trịnh An Nam cao hứng như hoa núi mùa xuân, nở rộ khắp núi đồi. Trải qua chờ đợi dài dòng, hoa núi đã đi qua bốn mùa, vui vẻ tí xíu rồi khô héo.

Dựa theo mong muốn, Thẩm Cố Bắc đi vào nhà hắn, hai người hẳn ăn cơm nói chuyện phiếm, từ thơ từ ca phú cho tới nhân sinh lý tưởng.

Kết quả thì sao?

Kết quả Thẩm Cố Bắc vào cửa, trực tiếp tìm chỗ rộng rãi, buông cặp sách bắt đầu làm bài tập.

Trịnh An Nam đáng thương, trơ mắt nhìn cậu viết từ từ toán học đến sinh học, lại lấy ra vật lý và hóa học, giống như động cơ làm bài tập vĩnh viễn.

Bạn học Trịnh An Nam chịu khổ vắng vẻ, yên lặng cắn chặt răng, nội tâm ác độc nghĩ:

Thứ đồ vật như bài tập này, nên biến mất khỏi thế giới!

"Sao thế?" Thẩm Cố Bắc cảm nhận được cá mặn nhot u oán, giữa trăm vội nâng mắt, đều cho hắn 0 điểm vài giây, "Chẳng lẽ cậu đói bụng?"

"Tôi…" Trịnh An Nam nguyên bản muốn mạnh miệng. Trước khi nói ra, hắn nhớ lại tật xấu của Thẩm Cố Bắc ăn mềm không ăn cứng, khó khăn lắm sửa lời nói, "Ừa, đói quá nha."

"Đừng làm nũng." Ngữ khí Thẩm Cố Bắc lãnh đạm như cũ, tay lại viết viết vẽ vẽ.

Làm nũng cũng không chiếm được thân cận, cún lớn ủy khuất tại chỗ.

Mới ủy khuất hai phút, Thẩm Cố Bắc làm xong một đề lớn, đặt bút xuống, đóng cuốn sách lại.

Cậu đỡ bàn đứng dậy, hoạt động gân cốt hai cái, thuận miệng hỏi, "Muốn ăn cái gì?"

"Thịt kho tàu!"

"Bác bỏ." Thẩm Cố Bắc lập tức đi về phòng bếp, "Hôm nay ăn thanh đạm chút."

"Cậu mỗi lần đều không nghe ý kiến của tôi, vì sao còn muốn hỏi?" Trịnh An Nam tự giác theo vào phòng bếp hỗ trợ.

Thẩm Cố Bắc cười khẽ, đưa cho hắn ánh mắt " tự mình lý giải ".

Tên não yêu đương nào đó bị mê hoặc thất điên bát đảo, nháy mắt mùa xuân trở về, nụ hoa nở rực rỡ.

Bởi vì duyên cớ thường xuyên bị Thẩm Cố Bắc sai sử, bạn học Trịnh An Nam tuy rằng không học được nấu cơm, nhưng trình độ giúp việc bếp núc thật ra đã tiến bộ vượt bậc.

Căn bản không cần ông chủ chỉ huy, hắn tự giác rửa rau, vo gạo, nấu cơm, cầm chén đũa chuẩn bị tốt trước.

Nhìn thấy bộ dáng hắn ngoan ngoãn nghe lời, Thẩm Cố Bắc với sinh hoạt tương lai mấy ngày sau, xuất hiện một chút chờ mong.

Canh gà trong nồi lộc cộc lộc cộc, mùi thơm bay ra, đầy toàn bộ phòng bếp.

Bụng Trịnh An Nam càng ngày càng đói, mắt trông mong nhìn canh gà nuốt nước miếng. Đáng tiếc cơm vẫn chưa chín, phải đợi vài phút mới có thể ăn cơm.

"Ra ngoài dọn bàn trước đi." Thẩm Cô Bắc thuần thục sai người.

"Được rồi ~" Người bị sai đã sớm thành thói quen, lộc cộc thu thập bàn chuẩn bị ăn cơm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!