Chương 23: Giấy khen

"67, 68, 60… A, không đá đến." Triệu Doanh đá quá cao, cái thứ 69 không chụp kịp, quả cầu rơi xuống đất.

Cô dùng cánh tay lau mồ hôi trên mặt, tiếc nuối thở dài.

Mười mấy nam sinh vây xem bên cạnh buồn bực vỗ đùi, có vẻ còn khó chịu hơn cô.

"Đáng tiếc thật, tôi cho rằng ít nhất có thể đá được 70 cái."

"Bởi vì anh Nam cản trở, nếu không Triệu Doanh khẳng định có thể đá tiếp."

"Bản thân Triệu Doanh đá được nhiều nhất, nhưng đang so thi đấu đoàn. Lớp chúng ta có tổng cộng một trăm linh một, kém hơn lớp hai và lớp ba hơn bốn mươi cái."

"Vô dụng, trong lớp chúng ta chỉ còn lại Thẩm Cố Bắc. Xem ra vô dụng, vì sao lại để cho cậu ta đi?"

"Bởi vì nữ sinh khác lớp mình đều đi nhảy dây."

"Xin lỗi!" Triệu Doanh chắp tay trước ngực, xin lỗi các đồng đội, "Tớ vốn dĩ muốn đá đến một trăm."

"Doanh Doanh cậu giỏi lắm!" Nữ sinh kế bên ôm lấy cô an ủi, "Còn có đợt thứ hai, hai ta đợi lát nữa tìm về."

"Ừm ừm!"

Hai nữ sinh cổ vũ nhau, cũng không ký thác hy vọng lên Thẩm Cố Bắc.

Ngày hôm qua lúc huấn luyện, biểu hiện cậu xác thật tốt hơn Trịnh An Nam một chút, có thể đá liên tục bốn năm cái. Nhưng nếu để cậu tìm lại chênh lệch, trừ khi trời giáng kỳ tích.

Hơn nữa người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Thẩm Cố Bắc đối với trận thi đấu này ứng phó đến mức tận cùng, thực hiện tốt tinh thần thể thao tập trung vào sự tham gia.

Hai nữ sinh bị bắt hiểu sớm đạo lý "không trông cậy vào đàn ông được", tính tự mình đứng lên, cố gắng cân bằng tỷ số trong vòng thứ hai.

Các lớp khác cũng lục tục xong đợt đầu, lớp năm chỉ còn lại một tuyển thủ nam, nhẹ nhàng chuẩn bị đợt thứ hai.

"Trực tiếp bắt đầu sao?" Thẩm Cố Bắc nắm lông cầu, ngữ khí hỏi chuyện vân đạm phong khinh(*).

(*) có nghĩa là (yún dàn fēng qīng) Vân đạm phong khinh, mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo

- Xuân nhật ngẫu thành: Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên. Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.. Thuộc tiếng trung chuyên ngành Tổng hợp.

Triệu Doanh trả lời, "Ừ, trực tiếp bắt đầu."

"Cậu không cần cái này của tôi sao?" Trịnh An Nam chưa từ bỏ ý định, lần nữa đưa quả cầu nạm kim cương qua.

Thẩm Cố Bắc ghét bỏ xoay người, tìm được vị trí sức gió ảnh hưởng nhỏ nhất, nhẹ nhàng vứt quả cầu lên.

Trọng tài phụ trách đếm cho nhóm của bọn họ lơ đãng, giơ tay ra hiệu cho đồng đội chuẩn bị cho lượt tiếp theo, lười biếng đếm: "1, 2, 3, 4…"

Động tác Thẩm Cố Bắc ưu nhã đơn điệu, không giống tuyển thủ khác đuổi theo quả cầu nhảy khắp thế giới, duỗi chân tiếp cận quả cầu, giống như tách quả cầu tại chỗ.

Cậu giống như một chiếc máy đá cầu thông minh được lập trình sẵn chương trình, hoàn thành chính xác các thao tác đã định theo tần suất cố định.

Trọng tài phụ trách đếm hết, thái độ từ lười nhác dần dần trở nên nghiêm túc, sau thậm chí chuyển hóa thành bội phục.

Bên lề nhà thi đấu, các nam sinh lớp năm đang xem náo nhiệt, vốn dĩ sau khi thua trận đã vô cùng suy sụp, tìm một góc vắng để cùng nhau liếm vết thương. Kết quả vừa xem, cảm xúc của họ dần dần bốc cháy, tập thể gân cổ lên đếm cùng Thẩm Cố Bắc, âm thanh này lớn hơn âm thanh kia.

Thẩm Cố Bắc hoàn toàn che chắn thanh âm bên ngoài, chuyên chú hoàn thành thi đấu, trong lúc còn thành thạo thay đổi một bên tiếp tục đá.

"88, 89… Ờ, 88.5." Trọng tài trơ mắt nhìn cậu dùng lòng bàn chân chạm vào dưới quả cầu, lại cố ý không đá.

"Bắc Tử, cậu làm trò gì thế? Tiếp tục đá đi!" Các nam sinh gấp đến đỏ mắt, vai trần sôi nổi đứng lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!