Chương 19: Tìm người

Sinh bệnh sẽ làm cho nội tâm con người trở nên yếu đuối, những lời này đặt trên người của phế vật nào đó, được thể hiện một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

Tiết học chính kết thúc, Trịnh An Nam như cũ không đợi được an ủi, bạn ngồi cùng bàn đang vội vàng làm đề, ngay cả con mắt cũng lười liếc lại đây.

Đầu óc hắn quay cuồng, đắm chìm trong cảm xúc tủi thân, ôm lấy áo đồng phục mơ mơ màng màng ngủ mất.

Lần nữa tỉnh lại, trong phòng học trống không, sắc trời bên ngoài đã tối, đã sớm qua giờ tan học.

"Hắt —— xì!" Trịnh An Nam hắt xì một cái, trong ngực cực kì ngột ngạt, mơ hồ còn có chút đau đớn.

Hắn từ trong túi lấy ra khăn giấy, dùng sức lau mũi, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở giống như cún con kêu rên, chật vật lại đáng thương.

Trịnh An Nam tuy rằng rất ít khi sinh bệnh, nhưng tốt xấu gì cũng đã sống mười bảy năm, cũng đã trải qua vài lần cảm mạo phát sốt.

Trước kia sinh bệnh, hắn luôn yên lặng ru rú ở trong nhà chùm chăn bông ngủ.

Bởi vì biết sẽ không có người quan tâm đến cho nên hắn chưa bao giờ hy vọng xa vời.

Lần này có chút khác, chắc là do trong lòng mang theo một chút chờ mong.

—— không sao cả. Cảm giác chờ mong trong vô vọng Trịnh An Nam đã nếm thử quá nhiều lần, sớm đã thành thói quen.

Thẩm Cố Bắc vốn dĩ chính là người có tính cách lãnh đạm, cậu đối xử với mình cũng không phải loại đặc biệt tốt, chỉ là tốt hơn so với người khác một chút thôi.

Cố tình Trịnh An Nam lại đắm chìm trong vọng tưởng được yêu, bắt lấy cái thứ tình cảm bé nhỏ không đáng kể ấy rồi phóng đại lên, tựa như dưỡng cổ* cho chính mình.

*Mấy bạn đọc cổ trang thì chắc biết cổ là gì đúng hong

Cái gì cũng có giới hạn của nó, một khi vượt quá cái giới hạn đấy thì sẽ tan vỡ hết tất cả. Thẩm Cố Bắc đối xử với hắn cũng có giới hạn, một khi đòi hỏi quá nhiều thì sẽ chỉ chọc cho cậu phiền chán, sau đó cậu sẽ giống như những người khác, từ đây tránh xa cuộc đời của Trịnh An Nam.

Trịnh An Nam chậm rì rì đứng lên, đem cái áo đồng phục bị xem như gối mặc lên, cúi đầu đi ra khỏi phòng học.

Một tia hoàng hôn cuối cùng rơi xuống trên vai hắn, chỉ giây lát rồi lướt qua.

Trịnh An Nam thất hồn lạc phách, giống như một khối xác không hồn, đầu cũng không ngẩng đi về phía cầu thang.

"Tên ngốc kia, cậu đi đâu?"

Hành lang yên tĩnh đột nhiên vang lên thanh âm trong trẻo của thiếu niên.

Trịnh An Nam thân thể cứng đờ một lát, mới chậm rãi quay đầu lại. Trong ánh mắt xuất hiện Thẩm Cố Bắc đang dựa nghiêng trên cửa phòng học, sau lưng cậu còn có cả một vầng trăng sáng.

Sắp đến trung thu, ánh trăng sáng rực, đặc biệt đẹp.

"Rõ ràng cậu không phát sốt, sao cứ mơ hồ như thế?" Thẩm Cố Bắc bước đến chỗ hắn, thử nhiệt độ trên trán hắn, xác thật không có sốt.

Ngón tay tinh tế thuận thế trượt xuống, nắm lấy vành tai Trịnh An Nam, miết nhẹ một cái.

"Nói cậu tan học chờ tôi, kết quả cậu cứ như vậy đã đi, không thèm để ý tôi một cái."

"Cậu nói lúc nào cơ?" Trịnh An Nam thanh âm nặng nề, nghe không ra ủy khuất hay là oán khí.

"Vừa rồi lúc tôi đi văn phòng… À, hình như còn chưa nói xong." Thẩm Cố Bắc cẩn thận nhớ lại, nhớ tới câu nói kia bị đánh gãy, ý của mình cũng không có truyền đến tai Trịnh An Nam.

Mà thôi, cũng không quan trọng.

Thẩm Cố Bắc giơ lên bao nilon trong suốt trên tay, bên trong còn có mấy cái bao giấy màu trắng.

Khánh Lê không có bệnh viện hay hiệu thuốc lớn, bình thường trong nhà có người mắc bệnh, hơn phân nửa đều đi đến phòng khám nhỏ trong thôn để mua thuốc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!