Sở Duyệt Vân thực sự có chút rung động với Tần Chi Giác.
Chỉ mới vừa nãy trong khoảnh khắc ngắn ngủi anh ôm cô, cô mới lần đầu tiên đối diện với tình cảm mà mình dành cho anh.
Bởi vì cô nhận ra mình rất thích được anh ôm.
Thậm chí cô còn mong được anh ôm thêm một lúc nữa. Cô mong cái ôm này có thể kéo dài thêm một chút nữa.
Lúc được anh ôm, trái tim cô đập thình thịch và sống động vô cùng.
Đã rất lâu rồi cô không còn cảm thấy cảm giác ngại ngùng, bối rối như thế này.
Vậy mà anh đã làm được chỉ bằng một cái ôm.
Nhưng Sở Duyệt Vân vẫn còn sợ hãi.
Cô vẫn không muốn bước vào một mối quan hệ mới.
Vào nhà, mẹ Sở còn kéo Sở Duyệt Vân hỏi han đủ thứ, thăm dò đủ loại thông tin về Tần Chi Giác.
"Cậu ấy là người ở đâu? Cũng là người Bắc Dương chúng ta sao?" Mẹ Sở rất tò mò về người đàn ông mới xuất hiện bên cạnh con gái mình.
Sở Duyệt Vân vừa gặm hạt dưa vừa xem chương trình chào xuân cùng bố, nghe mẹ hỏi thì trả lời bâng quơ:
"Không phải người Bắc Dương ạ, là người ở Tân Giang."
"Ngay thành phố bên cạnh thôi à, như vậy cũng khá gần." Mẹ Sở khá hài lòng với khoảng cách giữa hai nhà.
"Thế cậu ấy cũng làm việc ở thành phố Thẩm sao?"
Mẹ Sở lại không nhịn được mà hỏi.
Sở Duyệt Vân vâng một tiếng:
"Làm pháp y, bận lắm ạ."
Bố của Sở Duyệt Vân nghe đến nghề nghiệp của Tần Chi Giác thì ngạc nhiên.
"Nên là cậu ấy thường về nhà ăn Tết muộn thế này sao?" Bố của Sở Duyệt Vân chen vào hỏi.
Sở Duyệt Vân gật đầu:
"Chắc là vậy, năm ngoái cũng về vào đúng đêm giao thừa."
"Hai đứa quen nhau thế nào?" Mẹ Sở rất muốn nghe chuyện giữa con gái mình và Tần Chi Giác.
Sở Duyệt Vân bóc một quả quýt rồi chia cho mẹ một nửa, sau đó vừa ăn quýt vừa trả lời mẹ:
"Sau khi Mạn Mạn kết hôn thì con và anh ấy đều đến nhà Mạn Mạn làm khách ăn cơm, anh ấy là đàn anh của chồng Mạn Mạn."
Nhắc đến tối hôm đó, Sở Duyệt Vân lại nhớ đến cảnh cô về bắt gian, cảnh tượng hai người kia quấn lấy nhau kinh tởm cũng ùa về.
Đôi khuyên tai cô đeo tối hôm đó, thực ra trước khi Tần Chi Giác trả lại chiếc mà cô đánh mất, anh ta đã lấy lại chiếc còn lại.
Tất nhiên, sau đó chiếc mà Tần Chi Giác trả lại cho cô cũng đã được cô mang trả lại. Cô hoàn toàn không định giữ lại bất cứ thứ gì mà Lục Tụng Kỳ tặng cô.
"Nhìn cũng khá đẹp trai, cao ráo, công việc cũng ổn." Mẹ Sở vừa liệt kê những ưu điểm của Tần Chi Giác, đột nhiên lại hỏi:
"Cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!