Tần Chi Giác rất sợ Sở Duyệt Vân sẽ xa lánh anh vì cuộc trò chuyện tối qua.
Nhưng cô không làm như vậy.
Hai người vẫn hòa hợp như trước, chỉ là cả hai đều rất ăn ý không nhắc lại bất cứ chuyện gì liên quan đến tình cảm.
Lại sắp đến đêm giao thừa hằng năm, Sở Duyệt Vân về quê ăn Tết, tối hôm về đến nhà, trong bữa cơm cô nghe mẹ nói ngày mai bố mẹ sẽ đi chùa Huệ Cổ một chuyến, hỏi cô có muốn đi cùng không.
Sở Duyệt Vân suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: Đi ạ.
Sáng hôm sau, cả nhà ba người lái xe đến chùa Huệ Cổ.
Sở Duyệt Vân cùng bố mẹ bước từng bước đi lên, lúc bố mẹ thắp hương cầu phúc, cô đi sang bên cạnh mua hai túi thơm, một túi cầu bình an, một túi cầu sức khỏe.
Cô tháo hộp túi thơm ra, nắm trong tay rồi thắp ba nén hương, nhắm mắt lại thành tâm khấn vái trước tượng Phật.
Hai túi thơm này đều là cầu xin cho Tần Chi Giác.
Năm ngoái anh đã nói rất muốn đến chùa Huệ Cổ cầu bình an và sức khỏe, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thể đến được vì quá bận công việc. Vừa hay hôm nay cô đi cùng bố mẹ đến đây, cầu xin xong xuôi thì đợi về thành phố Thẩm có thể đưa cho anh.
Sau đó, Sở Duyệt Vân không ngờ, đúng vào đêm giao thừa cô đã gặp Tần Chi Giác.
Anh chỉ mới từ thành phố Thẩm về quê vào đúng ngày giao thừa, vì khoảng cách không quá xa nên mỗi lần về anh đều tự lái xe.
Chỉ là đường cao tốc dịp Tết đông đúc, khiến thời gian về nhà tăng gấp đôi.
Bị kẹt xe trên cao tốc, Tần Chi Giác nhìn bản đồ, phía trước chính là lối ra cao tốc đi thành phố Bắc Dương.
Đầu anh đột nhiên nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Tần Chi Giác nhắn tin cho Sở Duyệt Vân, hỏi cô: [Em có muốn gặp mặt không?]
Sở Duyệt Vân đang giúp mẹ chuẩn bị bữa cơm tất niên, lúc nhìn thấy tin nhắn của anh thì người cô cứng đờ, cô ngẩn người gõ chữ trả lời anh: [Anh đang ở đâu?]
Tần Chi Giác gửi cho cô một tin nhắn định vị.
Sở Duyệt Vân mở ra xem, chỉ biết anh vẫn đang trên cao tốc, nhưng không rõ phía trước anh có hai con đường.
Con đường thứ nhất là không xuống cao tốc, tiếp tục đi theo cao tốc, đến thành phố Tân Giang thì xuống cao tốc về nhà. Con đường thứ hai là xuống cao tốc, đến thành phố Bắc Dương gặp cô rồi mới về nhà ở Tân Giang.
Sau đó Tần Chi Giác lại nhắn thêm một tin: [Trước mặt tôi là lối ra cao tốc thành phố của em, em gật đầu một cái là tôi sẽ xuống đó liền.]
Sở Duyệt Vân vô thức cắn môi, do dự mấy giây.
"Tiểu Vân, lấy cho mẹ cái bát nữa." Mẹ Sở ở bên cạnh nói.
Sở Duyệt Vân mất tập trung trả lời: Vâng ạ.
Kết quả giây tiếp theo, cô đã đi ra khỏi bếp.
"Mẹ bảo lấy bát, ở ngay trong tủ trên đầu con kìa, con bé này." Mẹ Sở vừa buồn cười vừa trách móc cô: Nghĩ gì đấy.
Khoảnh khắc do dự ngắn ngủi của Sở Duyệt Vân, đối với Tần Chi Giác mà nói lại là một sự chờ đợi dài đằng đẵng.
Cuối cùng, tin nhắn của cô đã bất ngờ nhảy ra khi chiếc xe phía trước chậm rãi di chuyển. Cô trả lời một biểu tượng cảm xúc, là biểu tượng cảm xúc một chú mèo nhỏ gật đầu.
Sự căng thẳng lo lắng trong lòng Tần Chi Giác lập tức tan biến, một mình anh ngồi trong xe vui vẻ cười thành tiếng.
Ngay giây tiếp theo, Sở Duyệt Vân lại gửi cho anh một tin nhắn định vị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!