Sau khi Tần Chi Giác kể xong, một lúc lâu sau Sở Duyệt Vân vẫn không có ý định kể về mối tình trước của cô.
Cô không nhắc đến nghĩa là vẫn chưa muốn nói.
Không muốn nói có thể ngụ ý rằng cô vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nỗi đau trong mối tình trước.
Tất nhiên anh biết cô không còn yêu người đàn ông đó nữa.
Điều khiến cô đau khổ không phải là cô không thể quên người bạn trai cũ, mà là cô không thể thoát khỏi sự thất vọng khi bị người mình yêu phản bội.
Mặc dù Sở Duyệt Vân chưa bao giờ đề cập đến, mà người biết nội tình là Tịch Thận Trạch cũng không tiết lộ cho anh về mối quan hệ của Sở Duyệt Vân, nhưng trong đầu anh cũng có một dự đoán đại khái.
Chỉ dựa vào vài câu đối thoại mà anh vô tình nghe được vào tối hôm đó.
Cô đã quay một đoạn video, và đối phương rất sợ hãi về đoạn video này.
Nếu anh không đoán sai thì đoạn video đó hẳn đã ghi lại bằng chứng trực tiếp nhất về việc bạn trai cũ của cô ngoại tình.
Cô ăn hết một quả quýt, lại ăn thêm vài quả nho, rồi đột nhiên lên tiếng:
"Tôi và anh có nhiều điểm tương đồng, tôi và bạn trai cũ cũng yêu nhau hơn năm năm, từ năm hai đại học đến năm ngoái, chúng tôi chia tay vì tôi phát hiện ra anh ta ngoại tình."
"Với tôi, ngoại tình là một lỗi không thể tha thứ, không thể là lỗi vô ý mà là lỗi cố ý."
Sở Duyệt Vân nhẹ nhàng nói:
"Mà tôi thì lại muốn một tình yêu trong sáng."
Rõ ràng là, Cô cười nhạt,
"Anh ta không thể cho tôi điều đó."
Không đợi Tần Chi Giác nói gì, Sở Duyệt Vân đã chủ động hỏi:
"Thầy Tần, anh thấy hai người có quá nhiều điểm tương đồng thì có thể đến được với nhau không?"
Tại sao lại không?
Tần Chi Giác khẳng định chắc chắn với cô:
"Chính vì có những trải nghiệm tương tự, hiểu được nỗi đau của đối phương, cho nên mới có thể trân trọng và nâng niu nhau hơn."
Nhưng Sở Duyệt Vân lại lắc đầu.
Tần Chi Giác thấy cô lắc đầu thì vô thức mím chặt môi, đường viền hàm cũng căng ra.
Cô quay đầu nhìn anh, giọng điệu lý trí chậm rãi nhưng đầy bình tĩnh:
"Con người đều có bản năng tìm lợi tránh hại. Bởi vì trước đây đã từng bị tổn thương nên sau này sẽ vô thức ẩn mình trong vỏ ốc để tránh né. Hai người đều thu mình trong vùng an toàn của bản thân thì không thể đến được với nhau được."
Tần Chi Giác vừa định mở miệng phản bác, Sở Duyệt Vân đã cắt ngang:
"Kể cả có tạm thời ở bên nhau thì sau đó chắc chắn cũng sẽ chia tay, vì cả hai đều không chịu tiến thêm một bước."
"Nhưng nếu có một bên chủ động tiến lại gần bên kia thì sao?" Tần Chi Giác thấp giọng hỏi.
Sở Duyệt Vân khẽ thở dài, đáp lại anh:
"Nhưng nếu bất kể một bên chủ động tiến lại gần như thế nào, bên kia vẫn chỉ thu mình trong vùng an toàn của bản thân, không chịu bước ra một bước thì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!