Trước khi ra ngoài đi làm, Phương Thư Mạn đã để chiếc thẻ ngân hàng mà Tịch Thận Trạch đưa cho cô vào ngăn kéo tủ đầu giường trong phòng ngủ, ngay cạnh hộp đựng nhẫn.
Sau đó, cô bỏ chìa khóa nhà vào túi đi làm, cùng Tịch Thận Trạch thay giày ở hành lang rồi ra khỏi nhà.
Trên đường đến nhà tang lễ, Tịch Thận Trạch thử dò hỏi Phương Thư Mạn:
"Em đã làm việc được bốn năm rồi sao?"
Phương Thư Mạn còn đang hơi bối rối, nghe thấy anh hỏi như vậy thì phải mất một lúc mới phản ứng lại, gật đầu đáp: Ừm.
Cô không nói thêm gì nữa, chẳng hạn như năm đó cô đã học trường nào, chuyên ngành gì.
Tịch Thận Trạch đoán cô không muốn nói, cho nên cũng không hỏi thêm nữa.
Nhưng thực ra không phải là Phương Thư Mạn không muốn nói, chỉ là vừa rồi cô bị lơ đễnh. Sau khi nghe thấy câu hỏi của anh, suy nghĩ của cô không thể theo kịp ngay lập tức, vì vậy cô chỉ gật đầu ừm một tiếng.
Nếu cô biết anh muốn biết về quá khứ của mình, cô sẽ nói cho anh biết.
Năm đó cô đã tốt nghiệp hệ cao đẳng của Học viện Quản lý nghề dân sự thành phố Tân, học ba năm chuyên ngành Kỹ thuật và quản lý tang lễ hiện đại, sau khi tốt nghiệp cô đã trở về thành phố Thẩm, bốn năm sau đó cô luôn làm việc trong nhà tang lễ này.
Đó là bảy năm của cô.
Phương Thư Mạn vẫn đang nghĩ về tấm thẻ mà anh đưa cho cô trước khi ra ngoài.
Tấm thẻ Ngân hàng Nông nghiệp chỉ có 7862 nhân dân tệ.
Anh nói rằng đó là cô bảo anh giữ hộ.
Thật đúng là như vậy.
Kể từ khi bố mất, cô đã đến thành phố Thẩm để sống cùng gia đình cậu mình.
Xét cho cùng thì sống nhờ nhà người khác cũng không được thoải mái cho lắm.
Khi còn học cấp ba cô không có nhiều tiền, mà cô cũng biết là sau khi cô tốt nghiệp cấp ba, mợ cô sẽ không đưa cho cô một xu nào, mặc dù gia đình cậu cô đã sớm nuốt trọn tài sản đáng lẽ thuộc về cô.
Lúc đó cô chỉ muốn vào Đại học Y thành phố Thẩm, thế là cô đã đi làm thêm ở các quán trà sữa hoặc quán cà phê vào kỳ nghỉ, tự mình tiết kiệm tiền học đại học.
Một kỳ nghỉ có thể kiếm được hơn hai nghìn nhân dân tệ. Cô đã làm việc trong bốn kỳ nghỉ, tổng cộng tiết kiệm được 7862 nhân dân tệ.
Ban đầu có thể tiết kiệm được khoảng một vạn nhân dân tệ, nhưng số tiền cô kiếm được trong kỳ nghỉ đông năm lớp mười một đã bị mợ cô cướp mất, số tiền cô vất vả làm thêm cuối cùng đã trở thành một đôi giày hiệu của anh họ.
Lúc đó, Phương Thư Mạn đã nhờ Tịch Thận Trạch giữ hộ số tiền học phí này, vì nếu cô giữ thì rất có thể sẽ bị anh họ và mợ cướp mất lần nữa.
Cô hoàn toàn tin tưởng anh, thế nên cô đã giao tiền cho anh giữ hộ.
Cô thực sự không ngờ rằng anh vẫn giữ số tiền này cho đến tận bây giờ.
Nếu hôm nay anh không đột nhiên đưa cho cô chiếc thẻ ngân hàng có số tiền này, cô sẽ không bao giờ nhớ đến số tiền này nữa.
"Đúng rồi, anh nói là đến gần đó để giải quyết công việc," Phương Thư Mạn hỏi,
"Cụ thể là đến đâu vậy?"
Tịch Thận Trạch bình tĩnh nói dối:
"Có thỏa thuận bảo mật, không thể nói cho người khác biết."
Phương Thư Mạn vừa sực nhận ra anh nói là anh sẽ đến gần nhà tang lễ để giải quyết công việc, có lẽ thực ra chỉ là tìm một lý do thích hợp để đưa cô đến nhà tang lễ, cho nên cô mới hỏi anh địa điểm cụ thể.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!