Phương Thư Mạn suy nghĩ miên man, thật ra là đang nghĩ hình như mình không có gì có thể cho Tịch Thận Trạch.
Trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy.
Bảy năm trôi qua cô vẫn nghèo kiết xác như trước, không có gì để tặng anh. Nhưng mời anh ăn một bữa cơm thì cô vẫn có thể.
Đúng lúc Tịch Thận Trạch buông tay cô ra, Phương Thư Mạn đứng cạnh anh cũng kịp thời lùi lại một bước nhỏ. Cô ngước mặt lên, đôi mắt hạnh đẹp long lanh nhìn anh, nói:
"Tôi mời anh đi ăn một bữa ngon nhé?"
Tịch Thận Trạch không biểu lộ cảm xúc: Mời tôi?
Phương Thư Mạn gật đầu, hỏi anh: Anh muốn ăn gì?
Tịch Thận Trạch trầm ngâm một lát, sau đó mới nói: Lẩu.
Phương Thư Mạn hơi ngẩn ra, dường như không ngờ anh chỉ muốn đi ăn lẩu.
Tịch Thận Trạch lại nhắc lại một lần nữa: Ăn lẩu đi.
Đã là mời anh ăn cơm thì đương nhiên phải đặt nhu cầu của anh lên hàng đầu. Phương Thư Mạn đồng ý: Được.
Cô lấy điện thoại ra, tìm kiếm trên phần mềm ẩm thực, phát hiện trong trung tâm thương mại có hai quán lẩu, là Haidilao và lẩu bò Chaoshan.
Tên lẩu bò nghe như chỉ có thịt bò, sẽ không có thịt dê. Mà Tịch Thận Trạch lại thích ăn thịt dê.
Vì vậy Phương Thư Mạn không để ý đến nhà hàng Lẩu bò Chaoshan nữa, cô nói thẳng với Tịch Thận Trạch:
"Trong trung tâm thương mại có một nhà hàng Haidilao nằm ở tầng năm, có được không?"
Tịch Thận Trạch gật đầu: Được.
Đi thôi. Anh nói.
Thế là hai người đi thang cuốn từng tầng một để lên đến tầng năm.
Lúc đang theo dõi bản đồ để tìm nhà hàng Haidilao, hai người họ tình cờ đi ngang qua lẩu bò Chaoson. Tịch Thận Trạch đưa tay kéo Phương Thư Mạn đang định đi về phía trước, nói với cô:
"Không phải ở đây có một quán lẩu bò sao?"
Hả? Phương Thư Mạn còn chưa kịp phản ứng, Tịch Thận Trạch đã nắm tay cô quay người đi về phía cửa quán lẩu bò: Ăn ở đây đi.
"Nhưng… ở đây chỉ có thịt bò."
Phương Thư Mạn nhắc nhở anh.
Ừ. Tịch Thận Trạch nhàn nhạt đáp: Tôi biết.
Phương Thư Mạn không hiểu tại sao Tịch Thận Trạch lại đột nhiên thay đổi ý định muốn đến quán này ăn, có phải vì cô chỉ ăn thịt bò không?
Sau khi vào quán lẩu, khi nhân viên phục vụ dẫn họ tới chỗ ngồi, Phương Thư Mạn mới nhận ra mình vẫn đang được anh nắm tay.
Cô chậm hơn anh nửa bước, ngây người cúi đầu nhìn bàn tay hai người áp vào nhau, nhịp tim bỗng dưng đập nhanh không thể kiểm soát, ngay cả bước chân cũng trở nên cứng nhắc.
Cho đến khi hai người ngồi đối diện nhau, nhịp tim trong lồng ngực trái của cô vẫn đập thình thịch, vô cùng bất an.
Nhân viên phục vụ nói với hai người:
"Có mã QR ở cạnh bàn, quét mã là có thể gọi món, hai vị cần gì thì gọi tôi nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!