Phương Thư Mạn nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của Tịch Thận Trạch, mỗi lần anh nói Xin lỗi, cô đều bao dung đáp lại: Không sao.
"Không sao đâu, anh Thận."
Cô dịu dàng đáp lại lời xin lỗi của anh.
Vốn dĩ không phải lỗi của anh.
Nhưng anh tự trách mình, anh cảm thấy là do mình không bảo vệ được cô nên mới khiến cô phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
Thế nên Phương Thư Mạn không nói nhiều, anh xin lỗi cô thì cô tiếp lời, rồi bảo với anh rằng cô không sao, cô ổn.
Đợi đến khi cảm xúc của Tịch Thận Trạch đã bình tĩnh lại đôi chút, Phương Thư Mạn mới cất giọng mềm mại hỏi anh:
"Xem phim cùng em nhé?"
Tịch Thận Trạch gật đầu.
"Anh đi rửa mặt trước, em xem trước xem muốn coi phim gì." Anh xoa mặt cô, giọng hơi khàn khàn còn mang theo chút âm mũi.
Phương Thư Mạn đi theo anh ra ngoài, hỏi:
"Anh có muốn xem phim gì không?" Sau đó lại nói,
"Em muốn tìm một bộ phim mà chúng ta đều muốn xem."
Tịch Thận Trạch đáp lại:
"Vậy em chờ anh một chút, anh rửa mặt xong sẽ qua chọn cùng em."
Cô cong môi cười, vui vẻ gật đầu: Ừm!
Khi Tịch Thận Trạch vào nhà vệ sinh rửa mặt, Phương Thư Mạn trở về phòng khách, chủ động chọn phim trước.
Cô vốn tưởng rằng sẽ rất khó để nói rõ ràng chuyện năm đó với anh, nhưng khi cô thực sự nói ra, cô mới phát hiện thì ra cũng không khó khăn lắm.
Có lẽ là vì cô không nhắc đến việc cô đã khốn khổ thế nào vào lúc đó, hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là vì cô muốn để quá khứ trôi qua, cô hy vọng từ nay về sau trong lòng họ sẽ không còn bất kỳ khoảng cách nào nữa.
Người ta vẫn nói rằng gương vỡ khó lành, cho dù có lành lại thì cũng sẽ có vết nứt, cuối cùng hai người vẫn sẽ vì lý do chia tay trước đó mà chia tay một lần nữa.
Nhưng Phương Thư Mạn không còn là Phương Thư Mạn trước đây nữa.
Bây giờ cô đã có thể tự bảo vệ mình, không còn bị bất kỳ ai khống chế.
Hơn nữa, cô bây giờ đã có nhiều dũng khí hơn để đối mặt với cuộc sống.
Huống hồ, cô còn có Tịch Thận Trạch.
Đối với Phương Thư Mạn mà nói, Tịch Thận Trạch chính là chỗ dựa lớn nhất của cô.
Anh có đủ khả năng để làm chỗ dựa cho cô.
Cô không sợ.
Cô sẽ không bao giờ sợ nữa.
Lúc Tịch Thận Trạch ra khỏi nhà vệ sinh đi về phía ghế sofa phòng khách, Phương Thư Mạn vẫn luôn nhìn anh cười, trông rất ngây thơ.
Tịch Thận Trạch không khỏi cong môi, anh ngồi xuống bên cạnh cô, rất tự nhiên ôm cô vào lòng, cười khẽ nói: Ngốc quá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!