Chương 5: Chuyển nhà

Lúc ra khỏi Cục dân chính, Phương Thư Mạn mới hoảng hốt cảm thấy tất cả đều giống như một giấc mơ.

Không, còn hơn là nằm mơ một giấc mơ.

Cô nằm mơ cũng không dám nghĩ rằng một ngày nào đó cô có thể đăng ký kết hôn với Tịch Thận Trạch.

Huống hồ mấy năm nay cô rất ít khi mơ thấy anh, thỉnh thoảng mơ thấy, anh cũng chỉ chừa lại cho cô một bóng lưng, không chịu xoay người lại nhìn cô, cũng không chịu nói chuyện với cô.

Cho nên Phương Thư Mạn vẫn cảm thấy Tịch Thận Trạch trách cô.

Trách cô năm đó đột nhiên chia tay, trách cô thất hẹn không đến đại học Y thành phố Thẩm học pháp y, trách cô ra đi không lời từ biệt.

Mấy ngày hôm trước bất ngờ gặp lại nhau, từ thái độ của anh đối với mình, Phương Thư Mạn càng thêm chắc chắn rằng anh rất chán ghét cô.

Nhưng hôm nay anh lại đăng ký kết hôn với cô.

Tuy rằng Phương Thư Mạn không hỏi anh tại sao lại chọn cô để đăng ký kết hôn, nhưng cô có thể đoán được đại khái.

Anh là một bác sĩ pháp y, người thường xuyên làm việc với xác chết.

Không phải ai trong xã hội này cũng có thể chấp nhận nghề pháp y này, cũng như sẽ luôn có người cho rằng người làm nghề mai táng đều xui xẻo. Pháp y cũng giống như vậy, sẽ bị kỳ thị, bị ghét bỏ.

Cô cũng là một người gần như ngày nào cũng tiếp xúc với người chết.

Ít nhất là ở điểm này, cô hoàn toàn có thể hiểu và tôn trọng anh.

Chắc hẳn anh cũng biết.

Có lẽ anh cần một người vợ có thể bao dung và hiểu nghề nghiệp của anh, mà cô vừa vặn chính là người như vậy.

Nên anh đã chọn cô.

Mặc kệ như thế nào, chuyện đăng ký kết hôn đã trở thành kết cục đã định.

Từ giờ trở đi, Phương Thư Mạn chỉ muốn trải qua cuộc sống tốt đẹp với Tịch Thận Trạch.

Từng chứng kiến đủ loại cái chết trong khi làm việc ở nhà tang lễ, hiện tại cô ngày càng cảm thấy rằng việc bản thân được sống đã là một điều đáng mừng.

Phương Thư Mạn thường tự nhủ với mình rằng phải quý trọng những gì mình đang có, cũng phải dũng cảm nắm bắt mọi món quà mà số phận đã trao tặng.

Ví dụ như, việc đăng ký kết hôn hôm nay đối với cô chính là một món quà rất bất ngờ.

Món quà này là do Tịch Thận Trạch tặng cô, cũng là vận mệnh đưa đến cho cô.

Cô không muốn bỏ lỡ.

Cũng không dám bỏ lỡ nữa.

Hai người đăng ký kết hôn xong thì trở về phòng trọ của Phương Thư Mạn.

Lần này Phương Thư Mạn không để Tịch Thận Trạch chờ dưới lầu nữa, anh theo cô lên lầu.

Cô sống ở tầng 22, trong một căn nhà chung. Tịch Thận Trạch theo cô vào nhà mới phát hiện cô thuê một phòng ngủ.

Phương Thư Mạn dùng chìa khóa mở cửa phòng ngủ, nghiêng người để Tịch Thận Trạch bước vào.

Anh bước vào nơi cô sống.

Căn phòng này thoạt nhìn chỉ khoảng ba mươi mét vuông, ngoại trừ diện tích nhà vệ sinh thì thật sự cũng không rộng rãi lắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!