Chương 48: (Vô Đề)

"Phó Gia Hành?" Tịch Thận Trạch hơi nhíu mày hỏi.

Phương Thư Mạn gật đầu: "Anh ta phát hiện ra em có điện thoại nên đã cướp lấy."

Lúc đó trong nhà chỉ có hai người họ, cậu Phó Xuân Hoa và mợ Lý Nại Mai đi ra ngoài mua đồ ăn. Vì kỳ thi đại học sắp đến nên những ngày này Lý Nại Mai rất chú ý đến chế độ ăn uống của Phó Gia Hành.

Phó Gia Hành bất chấp sự phản kháng của Phương Thư Mạn, nắm lấy tay cô ép cô mở khóa, sau đó anh ta nhốt cô vào một gian phòng nhỏ không có cửa sổ mà cô đang ở.

Anh ta đứng ngoài cửa dùng tay chặn tay nắm cửa, mặc cho cô đập cửa và la hét, tự ý xem tất cả các phần mềm trên điện thoại của cô.

Phó Gia Hành phát hiện trong tin nhắn WeChat của Phương Thư Mạn có một số điện thoại tên là "anh Thận" được Phương Thư Mạn ghim lên đầu. Anh ta tò mò bấm vào xem vài lần, sau đó gần như đã xác định được đối phương là Tịch Thận Trạch, và Phương Thư Mạn đang hẹn hò với Tịch Thận Trạch.

Tịch Thận Trạch thì ai mà không biết, thủ khoa khối Tự nhiên kỳ thi đại học năm ngoái, hai năm nay cứ đến mùa thi đại học là các trường lại nhắc đến anh hết lần này đến lần khác.

Còn Phương Thư Mạn, một đứa con gái bình thường đến mức tầm thường, ngoại hình không nổi bật, thành tích không xuất sắc, còn cao số khắc chết cha mẹ, đến nhà anh ta làm kẻ ăn bám, vậy mà lại yêu đương với Tịch Thận Trạch.

Phó Gia Hành như thể biết được một trò đùa lớn, lập tức cười không thở nổi. Một lúc sau, anh ta mới buông tay khỏi tay nắm cửa.

Sau khi Phương Thư Mạn mở cửa xuất hiện trước mặt anh ta, Phó Gia Hành nhìn chằm chằm vào người cô với ánh mắt d-â

-m đãng, giọng điệu cũng khiến người ta khó chịu: "Sao Tịch Thận Trạch lại thích mày được nhỉ? Hay là mày cho nó qu

-an h

-ệ rồi? Nếu không thì làm sao nó thèm để mắt tới mày?"

Phương Thư Mạn tức đến run cả người, cũng chỉ mắng ra được một câu: "Anh là đồ vô liêm sỉ!"

"Tao vô liêm sỉ hay là mày còn nhỏ tuổi mà không biết xấu hổ hả?" Phó Gia Hành hỏi một cách rất đê tiện, "Nằm ngửa cho nó chơi chắc là sướng lắm nhỉ Phương Thư Mạn? Nó chơi mày thế nào? Mày có BJ cho nó không?"

(*BJ: dùng miệng)

Phương Thư Mạn bỗng nhiên tức đến sôi máu, bản thân cô không sao cả, cô vốn không có gì đáng tôn trọng, nhưng cô không nghe được người khác vu khống và làm nhục Tịch Thận Trạch.

Cô không thể chịu đựng được việc Phó Gia Hành nghĩ về Tịch Thận Trạch như một người tồi tệ như vậy.

Phương Thư Mạn đột nhiên lao về phía Phó Gia Hành.

Đầu tiên, cô dùng hết sức bình sinh đâm vào Phó Gia Hành, khi Phó Gia Hành loạng choạng lùi lại phía sau, cô lại chớp lấy cơ hội giơ tay lên tát mạnh vào mặt anh ta một cái.

Tiếng tát mạnh mẽ vang khắp phòng, tay Phương Thư Mạn cũng tê dại, đau rát.

Phó Gia Hành bị Phương Thư Mạn đánh cho choáng váng, dường như không ngờ rằng con nhóc ngoan ngoãn này lại dám ra tay đánh anh ta.

Phương Thư Mạn cũng không biết cơ thể nhỏ bé của mình có thể bùng nổ sức mạnh lớn đến như vậy.

Nhưng rất nhanh, Phó Gia Hành đã phản ứng lại.

Ngay lúc Phương Thư Mạn giật lại điện thoại từ tay anh ta và định chạy ra ngoài, Phó Gia Hành đã túm lấy cổ tay cô dùng sức bẻ lại, buộc Phương Thư Mạn phải buông tay, điện thoại rơi xuống đất.

Phó Gia Hành vẫn chưa tha cho cô, anh ta bắt đầu tát Phương Thư Mạn, vừa tát vừa nghiến răng nghiến lợi nói: "Đánh tao à?"

"Mày thử đánh tao thêm một cái xem."

"Ăn cơm nhà tao ở nhà tao mà còn dám đánh tao, tao thấy mày không muốn sống nữa rồi đấy!"

"Sao không đánh nữa? Đánh đi!"

……

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!