Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, hai người tắm rửa sạch sẽ, Tịch Thận Trạch bế Phương Thư Mạn về phòng ngủ.
Sau khi được anh đặt lên giường, cô lăn một vòng, dùng chăn quấn lấy mình, sau đó nhớ ra điện thoại vẫn còn ở phòng khách bèn nói:
"Anh Thận, anh ra phòng khách lấy giúp em cái điện thoại đi."
Giọng nói vẫn chưa hoàn toàn mất đi vẻ kiều diễm của sự kích động vừa rồi.
Tịch Thận Trạch rất thích việc Phương Thư Mạn sai khiến anh như vậy. Anh sẵn sàng giúp cô làm những việc vặt vãnh, cũng hy vọng cô sẽ luôn cần anh như thế.
Tịch Thận Trạch giúp cô lấy điện thoại vào phòng ngủ, sau đó cũng lên giường.
Sau khi nhận được điện thoại, Phương Thư Mạn mới thấy hai tin nhắn mà Trần Hâm Nguyệt gửi cho cô cách đây hơn hai giờ.
Tin nhắn đầu tiên là một bức ảnh.
Trong ảnh, anh ngồi trên chiếc ghế dài dưới gốc cây trong sân nhà tang lễ, đang nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay của cô. Còn cô thì đứng trước mặt anh, cúi đầu nhìn anh.
Một bức tranh rất dịu dàng và đầy tình yêu.
Dưới tấm hình này còn có một tin nhắn văn bản: [Suýt quên gửi cho cậu, hai người trông đẹp đôi thật.]
Phương Thư Mạn rất thích tấm hình này.
Cô gửi cho Trần Hâm Nguyệt một biểu tượng cảm xúc dễ thương, sau đó lưu hình ảnh rồi đặt làm hình nền màn hình chính của điện thoại.
Một lát sau, Phương Thư Mạn giơ điện thoại lên cho Tịch Thận Trạch xem hình nền màn hình mới của cô, đôi mắt cong cong mỉm cười hỏi: Đẹp không?
Tịch Thận Trạch không ngờ cảnh tượng này lại được người khác chụp lại, anh có chút kinh ngạc nói: Bạn em chụp à?
Ừ. Phương Thư Mạn nói với anh:
"Hâm Nguyệt chụp đấy."
Anh cũng muốn. Giọng điệu của Tịch Thận Trạch rất cứng rắn.
Phương Thư Mạn cố tình trêu anh: Không cho.
Tịch Thận Trạch nhướng mày,
"Em chắc không cho chưa?"
Cô ngoảnh đầu sang một bên, khẽ hứ một tiếng: Không cho.
Nói xong còn nhấn mạnh lại một lần nữa:
"Nói không cho là không cho mà."
Tịch Thận Trạch đột nhiên tiến lại gần rồi bắt đầu cù vào nách cô.
Phương Thư Mạn vốn đang dựa vào đầu giường, trong nháy mắt đã bật cười ngã xuống. Cô lăn qua lăn lại trên giường, không nhịn được cười:
"Anh Thận… Anh Thận đừng cù nữa, em cho anh, em cho anh mà!"
Tịch Thận Trạch không dừng lại mà còn làm tới, thong thả hỏi cô: Cho anh cái gì?
"Ảnh, a ha ha ha ha, cho anh ảnh!" Cô vội vàng trả lời.
Tịch Thận Trạch xấu tính nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!