Chương 45: Câu chuyện

"Là anh nói với em, đau thì phải nói." Cô không nhịn được lại lấy lời anh ra đối phó với anh, "Sao đến lượt anh, anh lại không chịu kêu đau?"

Trong đôi mắt hơi nheo lại của Phương Thư Mạn ngậm ý cười, cô hỏi anh: "Anh cảm thấy kêu đau là xấu hổ sao?"

Tịch Thận Trạch:"……"

Anh buồn cười hỏi: "Anh có phải là người sĩ diện hão ráng chịu đau đâu chứ?" Rồi lại khẽ nhếch môi nói, "Em nghĩ lại xem tại sao anh lại nói không đau, em không biết sao?"

Phương Thư Mạn cụp mắt nhìn anh.

Cả hai đều không nói gì nữa.

Một lát sau, Tịch Thận Trạch nhẹ nhàng thở dài: "Anh sợ anh nói đau thì người đau lại là em."

Một tay Phương Thư Mạn đặt lên vai anh, tay còn lại vẫn áp vào bên má anh. Nghe anh nói xong, cô lẩm bẩm đáp lại: "Anh không nói thì em cũng đau, còn đau hơn nữa."

Tịch Thận Trạch cười.

Cuối cùng anh cũng thành thật: "Anh có đau."

Lúc đó máu chảy dọc theo khuôn mặt anh xuống, sao có thể không đau?

Tịch Thận Trạch chỉ mừng là không để Phương Thư Mạn nhìn thấy dáng vẻ của anh lúc đó.

Bỏ qua việc anh có vẻ thảm hại hay không, nhìn anh rất đáng sợ là thật.

Nghe anh thừa nhận đau, biểu cảm của Phương Thư Mạn rõ ràng đã trở nên đau lòng.

"Nên là, em tiêm cho anh một ít thuốc giảm đau đi." Tịch Thận Trạch nói xong liền giơ tay nắm lấy cổ tay của Phương Thư Mạn đang nâng mặt anh.

Anh hơi nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm hơi cụp xuống, hôn lên lòng bàn tay cô.

Là một nụ hôn rất nhẹ nhàng, trìu mến và thương tiếc.

Hơi thở ấm áp và xúc cảm nhẹ nhàng truyền đến khiến hàng mi của Phương Thư Mạn không kìm được mà run rẩy.

Khi Ngụy Lộ Sinh và hai người học trò khác lần lượt đi ra khỏi tòa nhà, họ đã nhìn thấy cảnh tượng này dưới gốc cây.

Trần Hâm Nguyệt không khỏi "ồ" lên một tiếng cảm thán.

Cùng lúc đó, cô ấy lập tức lấy điện thoại ra khỏi túi, ghi lại khoảnh khắc rất có không khí này.

Vì đầu của Tịch Thận Trạch vừa vặn nghiêng về phía này, Trần Hâm Nguyệt khi chụp xong ảnh phóng to ảnh lên mới để ý thấy trên trán Tịch Thận Trạch có dán băng gạc. Cô ấy kinh ngạc nói: "Pháp y Tịch bị thương rồi sao? Trán có băng gạc kìa."

Ngụy Lộ Sinh nghe vậy thì quay mặt nhìn Trần Hâm Nguyệt.

Trần Hâm Nguyệt lập tức đưa điện thoại cho thầy xem.

Ngụy Lộ Sinh nhìn chằm chằm vào bức ảnh trán Tịch Thận Trạch được phủ băng gạc trong vài giây, lông mày hơi nhíu lại, thở dài nói: "Làm giám định viên pháp y cũng không dễ dàng gì."

Trần Hâm Nguyệt cũng gật đầu, nói: "Lần trước đến nhà Mạn Mạn ăn cơm, em có nghe pháp y Tần nói rằng họ thường bị chặn đường, đôi khi còn bị tấn công."

"Pháp y cũng là một nghề nguy hiểm." Cô cảm thán.

Lúc này, Tịch Thận Trạch đã đứng dậy, nắm tay Phương Thư Mạn đi ra ngoài. Hai người họ không thấy ba người từ trong tòa nhà đi ra đang đến đây.

Đinh Khai Chiêu vẫn không tham gia vào chủ đề này, mãi đến khi Trần Hâm Nguyệt nói xong, anh ta mới tìm được cơ hội lên tiếng: "Hâm Nguyệt, anh đưa em…"

Trần Hâm Nguyệt vội vàng từ chối: "Không cần đâu đàn anh, em đi tàu điện ngầm về nhà là tiện rồi, không làm phiền anh đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!