Mặc dù Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch đã hẹn nhau ngày 5 sẽ về nhà ông nội, ngày 6 sẽ cùng ông nội đón Tết Trung thu.
Nhưng thực tế luôn là dự định không theo kịp sự thay đổi.
Bởi vì Tịch Thận Trạch phải đi công tác.
Vừa hay anh đi vào ngày 5.
Nhưng may là lần công tác này của anh không dài, chỉ 24 giờ, chiều ngày 6 là có thể về.
Khi anh nhận được thông báo công tác thì đang ở nhà ông nội, vừa cùng Phương Thư Mạn ăn trưa xong với ông.
Tịch Thận Trạch vội vã lái xe rời đi, Phương Thư Mạn chỉ kịp nói với anh khi tiễn anh ra cửa:
"Anh đi đường cẩn thận nhé."
Anh quay người lại, hôn cô một cái, cười an ủi:
"Ngày mai là anh về rồi."
Mặc dù Tịch Thận Trạch đã đi rồi nhưng Phương Thư Mạn không về nhà. Cô ở lại đây để bầu bạn với Quảng Sĩ Ngọc.
Buổi tối Phương Thư Mạn nấu cơm, được Quảng Sĩ Ngọc khen tay nghề nấu ăn tốt.
Người già đều ngủ sớm, Quảng Sĩ Ngọc cũng không ngoại lệ. Sau khi ăn cơm tối không lâu thì ông cụ đã về phòng nghỉ ngơi. Chỉ còn lại Phương Thư Mạn một mình ở phòng khách vừa mở tivi vừa chơi điện thoại.
Tịch Thận Trạch rất bận, chỉ lúc ăn tối mới rảnh nhắn cho cô mấy tin nhắn, sau đó không trả lời tin nhắn của cô nữa.
Một lúc sau Phương Thư Mạn cũng đi rửa mặt, về phòng anh chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng thực ra cô không buồn ngủ, nằm chơi một mình trong phòng anh.
Lần trước đến đây tình cảm của họ còn chưa tốt đến vậy, cô cũng cách bảy năm mới quay lại đây lần nữa nên có phần gò bó, cũng không nhìn kỹ căn phòng của anh.
Thực ra cũng không khác gì trước đây.
Vẫn là phòng ngủ của Tịch Thận Trạch trong trí nhớ của cô.
Lúc đó đã có không biết bao nhiêu lần họ ở trong không gian này lén lút ôm hôn nhau, nói những lời thì thầm chỉ thuộc về hai người họ.
Vì vậy Phương Thư Mạn rất thích nơi này.
Ở đây chứa đựng rất nhiều ký ức đẹp của cô thời thiếu nữ.
Là nơi ẩn náu an toàn mà cô có thể tạm thời trốn tránh cuộc sống đầy lo lắng khi đó.
Phương Thư Mạn đi lại mấy vòng trong phòng, sau đó ngồi xuống mép giường, vừa vặn đối diện với tủ quần áo.
Một lát sau, cô đứng dậy mở cửa tủ quần áo, định lấy một chiếc áo phông của Tịch Thận Trạch trong đó ra mặc như váy ngủ để ngủ.
Ngay lúc đang cúi xuống lục tìm quần áo, ánh mắt Phương Thư Mạn dừng lại ở ngăn dưới cùng.
Bên trong chỉ để hai đồ vật.
Một đôi giày đế bằng màu trắng đã cũ nhưng được giặt sạch sẽ, và một chiếc tai nghe chụp đầu màu trắng.
Phương Thư Mạn đột nhiên sững sờ.
Cô từ từ ngồi xuống, đưa tay định chạm vào giày và tai nghe, nhưng lại lơ lửng giữa không trung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!