Chương 39: (Vô Đề)

Sau khi Tịch Thận Trạch đón Phương Thư Mạn về nhà, anh đưa cô vào phòng tắm để tắm rửa.

Lúc anh giúp cô thoa sữa tắm, Phương Thư Mạn bỗng giơ tay ôm chặt lấy anh.

Anh cười khẽ ôm chặt cô lại, cố tình trêu cô:

"Tối nay muốn anh tha cho em mấy lần?"

Phương Thư Mạn đã say đến mức choáng đầu, cô ngây thơ hỏi lại:

"Sao anh lại tha cho em?"

Sau đó cô ngước lên nhìn anh với ánh mắt đầy vẻ hoang mang, lại có chút e dè nhắc nhở anh:

"Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà, anh không được buông tay em."

Tịch Thận Trạch nhận ra cô đã hiểu lầm ý mình, nhưng không đính chính. Anh cụp mắt, nhìn vào đôi mắt đen láy của cô, khẽ hỏi:

"Không cần tha cho em sao?"

Phương Thư Mạn nghiêm túc gật đầu, nói với anh: Đừng tha cho em.

Tịch Thận Trạch bị vẻ nghiêm túc của cô làm cho buồn cười, anh nhịn không được bật cười, cố kìm nén khóe môi đang cong lên, theo lời cô đáp lại:

"Được, sẽ không tha cho em."

Giọng nói của anh mang theo chút dung túng và cưng chiều.

Mặc dù nói sẽ không tha cho cô, nhưng Tịch Thận Trạch không hề đòi hỏi gì ở Phương Thư Mạn.

Anh chỉ muốn tắm cho cô, sau đó mặc váy ngủ cho cô rồi bế cô ra ngoài.

Tịch Thận Trạch để cô ngồi trên bệ rửa mặt, sau đó bắt đầu đánh răng cho cô. Đợi chăm sóc cho cô xong, anh mới tự đánh răng rửa mặt.

Lúc anh quay lại phòng ngủ, Phương Thư Mạn đang nằm sấp trên giường, nhấc bắp chân lên lắc lư qua lại.

Anh còn nhớ khi cô mới chuyển đến có một lần cũng nằm lắc chân như thế, nhưng anh vừa bước vào là cô lập tức hạ hai chân xuống, trở nên rất gò bó và ngoan ngoãn.

Tịch Thận Trạch bước tới, lên giường.

Anh di chuyển đến bên cạnh Phương Thư Mạn, chống đầu bằng một tay, nghiêng người nhìn cô, lông mày giãn ra.

Phương Thư Mạn đang chơi trò xếp kẹo, cô đã chơi màn này ba lần mà không vượt qua được. Cô bèn đưa điện thoại cho Tịch Thận Trạch, tức giận nói với anh:

"Anh Thận, anh chơi giúp em đi."

Giọng điệu đó như thể trò xếp kẹo đã bắt nạt cô vậy, cô muốn anh giúp cô đòi lại công bằng.

Tịch Thận Trạch buồn cười hỏi:

"Nếu anh vượt qua được thì tính là của anh hay của em?"

Phương Thư Mạn mím môi, tủi thân hỏi:

"Hai chúng ta còn phải phân biệt của anh hay của em sao?"

Tịch Thận Trạch thực sự không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Anh nghiêng người về phía trước, một tay ôm lấy gáy cô rồi hôn lên môi cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!