Vì về nhà đúng giờ cao điểm buổi tối nên Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch bị kẹt xe khá lâu, đến nhà đã hơn bảy giờ tối.
Cửa nhà là do Tịch Thận Trạch mở, dùng chìa khóa anh mang theo.
Hai người vào nhà rồi thay dép ở hành lang xong, Phương Thư Mạn theo thói quen ấn nước rửa tay khô, sau đó mới nhận ra Tịch Thận Trạch có mang theo chìa khóa.
Nhưng mà buổi trưa anh lại nói với cô rằng anh quên mang chìa khóa.
Phương Thư Mạn đi theo sau Tịch Thận Trạch vào phòng khách, cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, gọi anh: Anh Thận.
Tịch Thận Trạch vừa xoa sạch nước rửa tay khô trên tay vừa đáp: Hửm?
Phương Thư Mạn lắp bắp nói:
"Anh có mang chìa khóa mà."
Tịch Thận Trạch: …
Anh quay người lại, cụp mắt nhìn cô, vẻ mặt hoàn toàn không có vẻ ngượng ngùng sau khi bị vạch trần lời nói dối, giọng điệu cũng rất bình thản,
"À, anh có mang theo."
Lần này đến lượt Phương Thư Mạn không nói nên lời.
Anh hơi nghiêng đầu, khóe miệng nở nụ cười hỏi: Hiểu chưa?
Phương Thư Mạn đương nhiên hiểu.
Chỉ là cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã bế thẳng cô lên.
Cơ thể đột nhiên lơ lửng giữa không trung, Phương Thư Mạn bỗng chốc cao hơn Tịch Thận Trạch một đoạn. Cô đặt tay lên vai anh, cúi đầu, đối mặt với anh đang ngẩng đầu lên.
Phương Thư Mạn di chuyển tay, cô nhẹ nhàng nâng mặt anh lên, sau đó hôn lên môi anh.
Chỉ hôn một chút rồi rời đi.
Khiến Tịch Thận Trạch cảm thấy còn lâu mới đủ.
Anh khẽ hỏi cô: Đi tắm nhé?
Phương Thư Mạn mím môi cười, khuôn mặt ửng hồng, gật đầu đáp: Ừm.
Tịch Thận Trạch bế Phương Thư Mạn vào phòng tắm.
Kính và đồng hồ của anh được đặt trên bồn rửa tay, quần áo của hai người rơi vào giỏ đựng quần áo bẩn.
Một lúc sau, trong phòng tắm, mùi hương của sữa tắm thoang thoảng bay ra, Tịch Thận Trạch đột nhiên bước ra khỏi phòng tắm, anh tiện tay kéo một chiếc khăn tắm quấn quanh hông, quay lại phòng ngủ một chuyến.
Khi quay trở lại phòng tắm, trên tay anh cầm theo một hộp đồ dùng tránh thai.
Phương Thư Mạn thò đầu ra từ phòng tắm, khuôn mặt không biết là vì xấu hổ hay vì hơi nóng trong phòng tắm mà đỏ bừng, trắng hồng như hoa đào, vô cùng đáng yêu.
Cô thấy anh cầm nguyên một hộp, đầu óc như bị chập mạch không hiểu ra sao, trong nháy mắt còn tưởng anh muốn dùng hết nguyên một hộp, cô sợ hết cả hồn.
"Sao anh lại lấy cả hộp?"
Phương Thư Mạn thấp giọng nói: Nhiều quá không?
Tịch Thận Trạch trả lời ngắn gọn: Chuẩn bị sẵn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!