Chương 37: Say rượu

Chỉ trong vòng một tháng mà Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch đã trở nên thân thiết hơn hẳn.

Phương Thư Mạn không còn nhắc đến chuyện hiến xác nữa, Tịch Thận Trạch cũng không hỏi cô tại sao năm đó lại chia tay rồi biến mất.

Giữa tháng Chín, Tịch Thận Trạch đi công tác, chuyến đi này kéo dài hai ngày một đêm.

Ngày anh đi công tác, Phương Thư Mạn tiếp ba người đã khuất ở nhà tang lễ, đứng từ sáng đến tối, thậm chí còn không ăn trưa.

Lúc tan làm thì người cô đã mệt rã rời.

Vì quá mệt mỏi mà anh lại không có nhà, Phương Thư Mạn quyết định về nhà trọ ngủ lại một đêm.

Về nhà trọ ở lại thì tối nay và sáng mai cô không phải chen chúc trên tàu điện ngầm, đi lại cũng thuận tiện hơn nhiều.

Một phần đồ đạc trong nhà trọ đã được chuyển đi, chỉ còn lại những thứ không cần dùng gấp. Phương Thư Mạn đã lâu không về đây, khi về đến nhà trọ, cô dọn dẹp phòng trước rồi mới đi tắm nước nóng.

Sau đó lại mở máy giặt giặt quần áo.

Đợi đến khi cô rảnh rỗi, cơn đói đã qua từ lâu.

Phương Thư Mạn nằm trên giường, vừa nghỉ ngơi vừa suy nghĩ xem ăn gì.

Kết quả là vì cơ thể quá mệt mỏi, cô cứ cầm điện thoại như vậy rồi ngủ thiếp đi.

Tịch Thận Trạch đến chín giờ tối mới đi ăn tối với Tần Chi Giác. Lúc ăn cơm, anh nhắn tin cho Phương Thư Mạn, nhưng như ném đá xuống biển.

Tịch Thận Trạch thỉnh thoảng lại cầm điện thoại lên xem.

Tần Chi Giác thấy vậy bèn hỏi:

"Điện thoại không mở âm lượng à?"

Tịch Thận Trạch trả lời: Mở rồi.

"Mở rồi mà sao cậu cứ xem hoài vậy?" Tần Chi Giác buồn cười nói: Nó có kêu đâu.

"Là không nhịn được đúng không?" Anh ấy khẽ thở dài, nói:

"Tôi hiểu, tôi cũng từng như vậy."

Tịch Thận Trạch ngẩng đầu nhìn Tần Chi Giác, Anh…

Anh vừa nói một chữ, Tần Chi Giác đã nói:

"Tôi không sao, chỉ là bị chia tay thôi mà, có gì đâu."

Tịch Thận Trạch khẽ thở dài, không khuyên nhủ nữa. Anh cũng đã từng trải qua, biết rõ lúc này nói gì cũng vô ích, mọi lời an ủi đều trở nên vô nghĩa.

Ai cũng có thể nói, cũng hiểu đạo lý, nhưng nếu chưa đích thân trải nghiệm thì không ai hiểu được nỗi đau đó.

Phương Thư Mạn tỉnh dậy, cầm điện thoại xem giờ mới phát hiện Tịch Thận Trạch đã nhắn tin cho cô lúc chín giờ hơn. Mà hiện tại thì đã qua mười hai giờ đêm rồi.

Phương Thư Mạn lập tức trả lời anh.

Nhưng đã nói dối.

Anh hỏi cô đã ăn tối chưa, cô trả lời rằng: [Em ăn rồi.]

Sau đó lại giải thích với anh: [Hôm nay ở nhà tang lễ bận quá, tối về ăn cơm xong là em ngủ thiếp đi, giờ mới thấy tin nhắn của anh.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!