Hôm nay là thứ Hai, Tịch Thận Trạch có tiết đầu nên chỉ có thể để Phương Thư Mạn ở trạm tàu điện ngầm.
Sau khi đến nhà tang lễ, Phương Thư Mạn thay đồng phục làm việc rồi bước vào văn phòng, tình cờ chạm mặt Ngụy Lộ Sinh đang ra ngoài.
Ngụy Lộ Sinh vừa liếc mắt đã nhận ra mắt Phương Thư Mạn hơi sưng, mặc dù cô đã trang điểm nhẹ để cố che bớt. Ông ấy nhíu mày hỏi: Mắt em sao thế?
Phương Thư Mạn cười đáp:
"Chắc là do tối qua em ngủ sai tư thế ạ, sáng nay dậy thấy bị trẹo cổ, cổ đau mắt sưng."
Cô trả lời quá chi tiết, giống như đang che giấu điều gì đó.
Ngụy Lộ Sinh biết không phải câu trả lời này, nhưng cũng không hỏi thêm nữa.
Các bạn trẻ hàn gắn tình cảm thì khóc lóc, cãi vã, giằng co, đều có cả.
Biết đâu còn có thể thúc đẩy tình cảm phát triển.
Trần Hâm Nguyệt đến sớm, vậy nên cô ấy ở trong văn phòng đã nghe hết mọi chuyện.
Đợi Ngụy Lộ Sinh đi rồi, Phương Thư Mạn vừa bước vào, Trần Hâm Nguyệt đã chạy đến bên cạnh cô, trêu chọc cô:
"Ồ ~ Ngủ sai tư thế à!"
Nói xong còn dùng khuỷu tay khẽ chạm vào cánh tay của Phương Thư Mạn.
Phương Thư Mạn biết cô ấy đang trêu chọc mình, cũng không chịu thua mà trêu lại:
"Có bản lĩnh thì cậu nói những lời này trước mặt đàn anh đi."
Đúng lúc Đinh Khai Chiêu bước vào, nghe thấy lời của Phương Thư Mạn. Anh ta không khỏi hỏi: Nói gì cơ?
Phương Thư Mạn cười không nói gì, vì cô biết Trần Hâm Nguyệt chắc chắn sẽ tiếp lời để nói cho trót lọt, biết đâu còn trêu chọc đàn anh.
Nhưng kỳ lạ thay là Trần Hâm Nguyệt lại không tiếp lời. Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt nở nụ cười, chỉ là một nụ cười rất gượng gạo.
Phương Thư Mạn nhìn cô ấy rồi lại nhìn Đinh Khai Chiêu.
Ai ngờ Đinh Khai Chiêu dường như cũng có chút không tự nhiên, mặc dù anh ta đang cố gắng để mình trông thật bình tĩnh tự nhiên.
Phương Thư Mạn biết Trần Hâm Nguyệt thích đàn anh.
Tất nhiên là trong lòng cô cũng hiểu đàn anh có ý với mình. Cho nên trước đây cô mới giữ khoảng cách với đàn anh, cố gắng tránh ở riêng với đàn anh.
Vì cô hiểu rõ nhất, cô không thể đáp lại tình cảm của đàn anh.
Bây giờ, giữa hai người họ… chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng Phương Thư Mạn không muốn dò hỏi, đây là chuyện riêng tư giữa hai người họ, nếu Hâm Nguyệt muốn tâm sự với cô, cô rất sẵn lòng lắng nghe, nhưng Hâm Nguyệt không chủ động nói thì cô cũng sẽ không gặng hỏi.
Buổi sáng, Phương Thư Mạn trang điểm cho một người đã khuất cùng tuổi với cô, là một người phụ nữ đã ly hôn có một đứa con trai 5 tuổi.
Tối thứ Sáu, người quá cố này bảo chồng cũ đón con trai đi, hai người hẹn nhau là chồng cũ sẽ đưa con trai đi chơi cuối tuần, Chủ nhật sẽ đưa đứa trẻ về đây. Kết quả là tối qua chồng cũ đưa con trai về nhà thì mới phát hiện người quá cố đã chết ở nhà, trong nhà đã có mùi tử thi.
Là tự sát, trầm cảm.
Điều cuối cùng cô ấy làm khi không chịu đựng được nữa là để con trai đi, không muốn để đứa trẻ nhìn thấy cảnh cô ấy tự tử.
Trước khi trang điểm làm sạch cho người quá cố, Phương Thư Mạn cũng cúi chào người quá cố giống như mọi lần trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!