Đến khi hai người tắm xong trở về phòng ngủ thì đã hơn mười một giờ đêm.
Tối nay Phương Thư Mạn đổi điện thoại, hai chiếc điện thoại cũng không phải cùng một hãng, nhiều thứ không thể đồng bộ được nên chỉ có thể tải lại từng phần mềm một.
Ảnh cũng phải chuyển qua từng tấm một.
Có chút phiền phức, lại còn mất thời gian.
Thế nên Tịch Thận Trạch đang giúp Phương Thư Mạn làm việc đó.
Anh ngồi xếp bằng trên giường, cầm hai chiếc điện thoại di động của Phương Thư Mạn, thong thả sắp xếp lại cho cô, còn cô thì tựa đầu vào đùi anh, cầm điện thoại của anh chơi game rất vui vẻ.
Vì tối nay khóc quá nhiều nên đến giờ mắt cô vẫn đỏ hoe.
Trong lúc đợi tệp chuyển xong, Tịch Thận Trạch rũ mắt nhìn Phương Thư Mạn, thở dài nói:
"Mắt sưng hết cả lên rồi."
Phương Thư Mạn bỗng có chút lúng túng, cô vốn dĩ đang cầm điện thoại bằng hai tay, bèn giơ một tay ra sờ mắt thử.
"Đừng sờ nữa, anh đi lấy túi chườm đá cho em…" Tịch Thận Trạch còn chưa nói xong, Phương Thư Mạn không cầm chắc điện thoại đã bị điện thoại của anh đập vào mặt.
Ui.. Phương Thư Mạn rên lên đau đớn.
Tịch Thận Trạch vội vàng cầm điện thoại lên, tiện tay ném sang một bên. Anh cúi đầu lại gần Phương Thư Mạn, cau mày hỏi cô:
"Bị đập trúng chỗ nào rồi?"
Mũi. Phương Thư Mạn nhăn nhó đưa tay lên xoa xoa sống mũi vẫn còn đau.
Tịch Thận Trạch gạt tay cô ra, rất nghiêm túc và cẩn thận kiểm tra chiếc mũi vừa bị điện thoại đập trúng của cô.
Cuối cùng, anh cúi đầu hôn nhẹ lên đầu mũi cô, như thể đang an ủi.
Phương Thư Mạn mỉm cười, lại ngẩng cằm lên.
Tịch Thận Trạch chạm vào mặt cô, lại hôn lên môi cô.
Hai người dính lấy nhau hôn môi một lúc rồi Tịch Thận Trạch mới xuống giường lấy túi chườm đá và khăn mặt. Sau đó, anh vừa loay hoay sửa điện thoại cho cô, vừa cầm túi chườm đá được bọc trong khăn mặt chườm mắt cho cô.
Phương Thư Mạn ngoan ngoãn nhắm mắt lại để anh chườm lạnh mắt, thậm chí còn không thể chơi game.
Cô nói:
"Anh Thận, bật nhạc lên nghe được không?"
Tịch Thận Trạch bèn nhặt chiếc điện thoại mà anh đã ném sang một bên lên mở trình phát nhạc, trực tiếp nhấn nút phát.
Bài hát tiếp tục phát từ giữa bài hát đã phát lần trước.
Một lúc sau, Phương Thư Mạn đã mơ màng muốn ngủ.
Lúc đang lim dim chuẩn bị ngủ, cô nghe thấy một bài hát rất du dương và nhẹ nhàng, lời hát rất chữa lành.
Giọng hát của nữ ca sĩ rất trầm, như đang thì thầm hát bên tai cô.
Điều làm Phương Thư Mạn cảm động nhất chính là lời bài hát này.
"Để anh xem ảnh em Rốt cuộc là vì sao Em lại biến mất …… Có đôi lúc anh cũng mệt mỏi Ngừng nhớ nhung Nhưng không chịu buông lơi……" [Chú thích 2]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!