Chương 31: (Vô Đề)

Trước khi hẹn hò với Phương Thư Mạn, Tịch Thận Trạch đã biết cô không có điện thoại.

Lúc đó, Nghê Hân Vân và Phương Thư Mạn thường hẹn trước ở trường thời gian và địa điểm gặp nhau. Nếu đã muộn nửa tiếng mà một bên vẫn chưa xuất hiện thì không cần đợi nữa. Đây là quy ước giữa hai người họ.

Ngày 6 tháng 11 năm 2016, hôm đó là Chủ Nhật.

Phương Thư Mạn và Nghê Hân Vân đã hẹn nhau từ thứ Sáu là hôm nay cô sẽ đến nhà họ tìm Nghê Hân Vân làm bài tập.

Tịch Thận Trạch lúc đó đã lên đại học, vì là cuối tuần nên anh mới có thời gian về nhà một chuyến.

Mùa đông sắp đến nên ban ngày luôn rất ngắn, mà Phương Thư Mạn phải về trước khi trời tối.

Cô nói cô phải về nấu cơm.

Lúc đó Tịch Thận Trạch chỉ biết quê cô ở thành phố Tân, hiện tại đang ở nhà cậu, còn tình hình cụ thể của cô thì anh không rõ.

Tất nhiên, cô cũng không bao giờ chủ động nhắc đến.

Nghe cô nói phải về nấu cơm trước khi trời tối, anh bèn hỏi:

"Nhà cậu mợ em không có ai nấu cơm sao?"

Phương Thư Mạn cười khẽ với anh: Ừm.

"Hôm nay họ ra ngoài cả rồi, về tới nhà sẽ hơi muộn." Lời bổ sung của cô lại giống như đang che đậy hơn.

Chiều hôm đó, Phương Thư Mạn rời khỏi nhà Nghê Hân Vân. Cô đi ra khỏi khu chung cư, đến trạm xe buýt đối diện đường.

Không hiểu sao bình thường cứ ba đến năm phút là sẽ có một chuyến xe buýt dừng ở trạm, nhưng hôm đó đã hơn hai mươi phút vẫn chưa đến.

Mà trời đã tối, màn đêm đang dần bao trùm cả thành phố.

Phương Thư Mạn cần phải về nhà gấp. Nếu không, khi gia đình cậu mợ từ Vạn Lạc Cốc về, thấy cô không nấu cơm là cô lại bị mắng.

Tịch Thận Trạch vừa đạp xe ra khỏi khu chung cư thì thấy Phương Thư Mạn vẫn đứng ở trạm xe buýt. Trông cô có vẻ rất sốt ruột, cứ ngóng về hướng xe buýt đến mà không yên lòng.

Chỉ là, không có xe buýt nào đến.

Trước khi ra ngoài Tịch Thận Trạch vừa đọc được tin tức trên mạng, nói rằng mười phút trước đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông ở ngã tư Kiến Thiết.

Xe buýt tuyến 77 mà Phương Thư Mạn muốn bắt về nhà bắt buộc phải đi qua ngã tư Kiến Thiết.

Tịch Thận Trạch đạp xe đến, dừng lại ở làn đường dành cho xe không động cơ phía sau cô. Anh cao to chân dài nên dễ dàng chống một chân xuống đất, cất tiếng gọi cô: Thư Mạn.

Phương Thư Mạn nghe thấy giọng nói của Tịch Thận Trạch vang lên phía sau thì lập tức quay phắt người lại. Cô ngạc nhiên nhìn anh, nhẹ giọng hỏi:

"Anh Thận Trạch, sao anh…" lại ở đây?

Tịch Thận Trạch biết cô muốn hỏi gì, anh trả lời:

"Anh định đến hiệu sách mua sách." Sau đó lại nói với cô,

"Ngã tư Kiến Thiết vừa xảy ra tai nạn giao thông, xe buýt tuyến 77 chắc bị kẹt ở đó rồi."

Phương Thư Mạn không hiểu sao anh lại biết rõ cô về nhà bằng tuyến xe buýt nào.

Vì cô chỉ lo phải về nhà ngay thôi.

Phương Thư Mạn nghe Tịch Thận Trạch nói, đầu tiên là thấy kinh ngạc vì xảy ra tai nạn giao thông, sau đó cô lại nhanh chóng nhíu mày, lo lắng sợ hãi vì không thể về nhà đúng giờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!