Chương 26: (Vô Đề)

Sáng hôm sau, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch lái xe về nhà của Quảng Sĩ Ngọc.

Nơi này Phương Thư Mạn không xa lạ gì, thời cấp ba cô thường đến tìm Nghê Nghê, cũng từng ăn cơm và ngủ lại ở đây.

Lúc Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn đến thì Nghê Hân Vân và Diệp Vũ Triều đã đến trước rồi.

Nghê Hân Vân đang ngủ trong phòng, Diệp Vũ Triều đang ở phòng khách chơi cờ với Quảng Sĩ Ngọc.

Diệp Vũ Triều mở cửa, thấy Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn thì cười gọi: Anh, chị dâu.

Mặc dù Phương Thư Mạn nhỏ tuổi hơn anh ấy, nhưng anh ấy gọi tiếng chị dâu này rất tự nhiên và thoải mái, ngược lại khiến Phương Thư Mạn không được tự nhiên.

Cô và Diệp Vũ Triều hồi cấp ba tuy học cùng lớp nhưng không quen biết, cũng không có bất kỳ giao tiếp nào.

Đến bây giờ cũng chỉ biết mặt nhau và biết từng là bạn học cùng lớp.

Diệp Vũ Triều hơi áy náy nói với Phương Thư Mạn:

"Lần trước gặp hai người nhưng không kịp nói chuyện, chị đừng để bụng nhé."

Phương Thư Mạn vội xua tay, khách sáo nói: Không sao.

Sau đó cô hỏi: Nghê Nghê đâu rồi?

Diệp Vũ Triều trả lời:

"Đang ngủ bù trong phòng đó."

Cô đi theo Tịch Thận Trạch đổi dép ở lối ra vào, sau khi vào phòng khách, Phương Thư Mạn cười gọi Quảng Sĩ Ngọc: Ông nội.

Quảng Sĩ Ngọc đã hơn bảy năm không gặp Phương Thư Mạn, lúc này liên tục vẫy tay gọi Phương Thư Mạn lại, đợi cô ngồi xuống, ông cụ ân cần hỏi:

"Mấy năm nay cháu vẫn ổn chứ?"

Phương Thư Mạn cong mắt gật đầu: Vâng, rất ổn ạ.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Quảng Sĩ Ngọc cười hiền lành với Phương Thư Mạn, lẩm bẩm.

"Hôm nay các cháu ở lại đây cả đi, nhà ta lâu lắm rồi không được náo nhiệt như thế này." Ông cụ đã lên tiếng, mấy đứa nhỏ đương nhiên đều đồng ý.

Tịch Thận Trạch cất hết đồ dinh dưỡng mua cho Quảng Sĩ Ngọc vào tủ, tiện thể kiểm tra số đồ mà Quảng Sĩ Ngọc vẫn để trong tủ, đồ hết hạn thì vứt đi, đồ chưa hết hạn thì để lại, rồi nhắc Quảng Sĩ Ngọc nhớ ăn.

Quảng Sĩ Ngọc thở dài, khẽ nói với anh:

"Mỗi lần cháu và Nghê Nghê về đều mang về một đống đồ, làm sao ông ăn hết được, cuối cùng toàn phải vứt đi vì hết hạn, thật sự rất lãng phí."

Tịch Thận Trạch đáp:

"Ông chỉ ăn khi chúng cháu ở đây, còn khi chúng cháu không để ý thì ông chẳng ăn bao nhiêu, nên cứ ăn đi, đừng để hết hạn nữa ạ."

Quảng Sĩ Ngọc cãi lại:

"Là ông không nhớ để ăn, không thấy thì không nhớ, đến khi nhớ ra thì xem hạn sử dụng đã hết từ lâu rồi."

Nghe ông cụ nói vậy, Tịch Thận Trạch thẳng thừng lấy hết đồ bày ra ngoài:

"Vậy thì cháu sẽ để bên ngoài cho ông thấy, để ngay trước mắt, ông thấy thì sẽ ăn."

Phương Thư Mạn ở bên cạnh lặng lẽ lắng nghe ông nội và Tịch Thận Trạch nói qua nói lại, khóe miệng bất giác cong lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!