Chương 25: Ngủ trưa

Phương Thư Mạn nhìn chăm chú vào phần tài liệu mà Tịch Thận Trạch để lại trên bàn ăn đến thất thần.

Cô chưa từng nghĩ rằng anh sẽ không đồng ý.

Cô cho là anh chắc chắn sẽ đồng ý.

Phương Thư Mạn hơi mơ hồ, cô thậm chí còn không biết tại sao anh lại đột nhiên tức giận như vậy.

Anh đã ký cho mình rồi, tại sao đến lượt cô thì anh lại không đồng ý?

Phương Thư Mạn kéo ghế ra ngồi xuống, nhất thời có chút bối rối.

Tịch Thận Trạch không ngờ rằng việc Phương Thư Mạn muốn thảo luận với anh lại là việc cô muốn hiến xác. Hơn nữa cô còn điền xong các thông tin và mang về nhà đưa tới trước mặt anh, như vậy đâu phải đang thảo luận với anh?

Như vậy rõ ràng là làm trước rồi thông báo sau.

Một việc quan trọng như thế mà cô không thảo luận trước với anh, không hỏi xem anh có đồng ý hay không mà đã tự đi giải quyết gần như xong hoàn toàn rồi.

Tịch Thận Trạch nghi ngờ, nếu như quy định

"phải được sự đồng ý của người thân trực tiếp trước khi hiến xác" mà không tồn tại thì có lẽ Phương Thư Mạn sẽ không tìm anh để ký tên đâu.

Cô gái ngốc nghếch Phương Thư Mạn này đâu có biết rằng anh không thể ký lên đó được.

Cô là vợ của anh, là bảo vật quý giá nhất trong cuộc đời anh, anh hoàn toàn không thể tưởng tượng được cảnh tượng sau khi cô chết xác của cô sẽ bị cắt xẻo ra như thế nào.

Bản thân anh thì không sao, cho dù đến cuối đời anh trở thành một xác chết hoang tàn, thối rữa, mục nát thành một đống xương trắng, anh cũng không quan tâm.

Nhưng cô thì không thể.

Anh muốn cô vẫn sẽ hoàn chỉnh, chỉn chu và lộng lẫy để rời khỏi thế gian này.

Anh tất nhiên biết rằng cô đang làm một việc có ý nghĩa, việc ký tặng này là đóng góp cho ngành y tế.

Nhưng anh yêu cô.

Tình yêu là ích kỷ.

Dù anh là một bác sĩ pháp y thì anh cũng không thể để cho người anh yêu thương sâu đậm trở thành một

"người thầy thầm lặng", bị ngâm trong formalin hàng ngày, nằm trên bàn phẫu thuật và bị mổ xẻ hết lần này đến lần khác.

Hơn nữa, nơi nhận xác định hướng của cô còn là nơi anh đang làm việc.

Cô tưởng anh không đủ tỉnh táo sao.

Tóm lại, anh tuyệt đối sẽ không ký vào đơn xin cần người chấp hành.

Phương Thư Mạn có thể oán trách anh, căm hận anh, chỉ cần anh vẫn là chồng cô thì cô đừng nghĩ tới việc hiến xác.

Trong phòng ngủ, Tịch Thận Trạch cầm kính đã tháo ra, ngồi bên giường lặng lẽ tiêu hóa tình huống.

Qua một lúc lâu sau anh vẫn không thấy Phương Thư Mạn bước vào, thế là anh lại đeo kính lên đi ra ngoài tìm cô.

Cô vẫn ngồi trước bàn ăn, tay cầm các tài liệu đăng ký hiến xác.

Tịch Thận Trạch đi đến, rót một ly nước ấm đặt trước mặt Phương Thư Mạn. Giọng điệu của anh không còn lạnh lùng như trước nữa, mà là nhẹ nhàng khuyên bảo cô:

"Đừng nghĩ về chuyện này nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!