Lúc Phương Thư Mạn trở lại văn phòng, Ngụy Lộ Sinh và Đinh Khai Chiêu vẫn đang ăn cơm trưa, Trần Hâm Nguyệt đã ăn xong đang thu dọn hộp cơm nhựa và đũa dùng một lần.
"Sao cậu đi lâu vậy?" Trần Hâm Nguyệt rút khăn giấy lau miệng, "Mình đang định đi tìm cậu đây."
Phương Thư Mạn mỉm cười, giải thích: "Đội của họ có một pháp y đến trễ nên mình phải dẫn hai chuyến."
Trần Hâm Nguyệt nói: "Mau ngồi xuống nghỉ ngơi ăn miếng cơm đi, cậu mà còn chưa về là cơm chiên trứng của cậu sẽ nguội mất đấy."
Phương Thư Mạn trở lại vị trí làm việc của mình mở hộp cơm bằng nhựa ra, dùng chiếc thìa nhỏ mà Trần Hâm Nguyệt lấy từ căn tin về cho cô để ăn cơm chiên trứng.
Sau khi ném hộp cơm về, Trần Hâm Nguyệt dùng một giọng điệu đầy mong chờ hỏi Ngụy Lộ Sinh: "Thầy ơi, nếu chiều nay hết việc rồi thì chúng ta có thể giải tán không ạ?"
Ngụy Lộ Sinh nghe vậy ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nói chuyện, Trần Hâm Nguyệt đã chạy đến sau lưng giúp ông ấy bóp vai đấm lưng đầy nịnh nọt: "Hôm nay là thứ Bảy mà thầy."
Phương Thư Mạn thoạt nhìn thì đang vùi đầu ăn cơm, nhưng thật ra cô đang thất thần nhét từng miếng cơm chiên vào miệng.
Hôm nay đột nhiên gặp lại Tịch Thận Trạch khiến cô trở tay không kịp.
Trần Hâm Nguyệt nói hai câu, Phương Thư Mạn chỉ bắt được hai từ —— thứ Bảy.
Mạch suy nghĩ đang trôi xa của cô thoáng trở lại, cô chen vào một câu: "Hâm Nguyệt không nói thì em cũng quên mất hôm nay là thứ Bảy."
Đinh Khai Chiêu trả lời Phương Thư Mạn: "Em bận mơ màng quá mà."
Khóe mắt Phương Thư Mạn cong cong: "Đúng là có một chút."
Trần Hâm Nguyệt cũng phụ họa: "Chưa tới năm giờ sáng đã bị dựng đầu dậy đi làm, ngay cả thời gian ăn sáng cũng không có, đã vậy còn đứng làm việc suốt bảy tám tiếng đồng hồ thì ai mà không mơ màng chứ?"
Ba người học trò cậu một câu tôi một câu, cuối cùng Ngụy Lộ Sinh mới chen vào, giọng điệu tựa như đã hết cách với bọn họ: "Được rồi được rồi, lát nữa cơm nước xong các em về hết đi, hôm nay chắc là cũng hết việc rồi đấy."
"Tuyệt vời!" Được cho phép về sớm, Trần Hâm Nguyệt hưng phấn vỗ tay, lại bắt đầu nịnh nọt Ngụy Lộ Sinh: "Em biết thầy thương bọn em cho bọn em về sớm mà, thầy là tốt nhất!"
Giây lát sau, Ngụy Lộ Sinh như sực nhớ ra gì đó, lại nói với Phương Thư Mạn còn đang ăn cơm: "Lão Tam, chốc nữa em ở lại một lát nhé, thầy có chút chuyện muốn nói với em."
Bốn năm trước, Phương Thư Mạn và Trần Hâm Nguyệt cùng nộp đơn phỏng vấn và cùng được nhận vào đây làm việc, trước khi hai cô đến thì Đinh Khai Chiêu đã theo Ngụy Lộ Sinh làm việc được năm năm.
Ban đầu chỉ có một học trò nên bình thường Ngụy Lộ Sinh hay gọi Đinh Khai Chiêu là Tiểu Đinh, sau đó lại có hai cô bé này đến, Ngụy Lộ Sinh bèn dựa theo năm sinh của các cô để sắp xếp thứ tự.
Phương Thư Mạn nhỏ hơn Trần Hâm Nguyệt một tuổi nên đương nhiên trở thành lão Tam nhỏ tuổi nhất.
Bốn năm sau, Ngụy Lộ Sinh vẫn gọi Đinh Khai Chiêu là "Tiểu Đinh", còn Trần Hâm Nguyệt và Phương Thư Mạn thì lại là "lão Nhị" và "lão Tam" trong miệng ông ấy.
Mặc dù Phương Thư Mạn không biết thầy gọi mình ở lại làm gì, nhưng cô cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu đáp: "Vâng ạ."
Trần Hâm Nguyệt tò mò hỏi: "Thầy, thầy định lén nói chuyện gì với Mạn Mạn thế ạ?"
"Có chuyện gì mà em và đàn anh không thể nghe chứ?" Cô ấy giả vờ nghiêm túc, lên án: "Còn là người một nhà nữa không vậy!"
Ngụy Lộ Sinh thở dài, dọa cô ấy: "Thầy giới thiệu đối tượng cho lão Tam, em cần không?"
Trần Hâm Nguyệt sợ tới mức vội vàng xua tay: "Không không không, miễn ạ."
Nói xong, cô ấy không khỏi liếc nhìn qua Đinh Khai Chiêu.
Đinh Khai Chiêu đang cúi đầu thu dọn đồ đạc trên bàn, vẻ mặt không rõ, cũng không nhìn ra manh mối gì.
Đinh Khai Chiêu nhanh chóng dọn dẹp lại mặt bàn, cầm lấy đũa dùng một lần và hộp cơm nhựa rồi nói với Ngụy Lộ Sinh: "Thầy, vậy không còn chuyện gì nữa thì em đi trước nhé ạ."
"Thầy, Mạn Mạn, đi trước nhé." Trần Hâm Nguyệt nói xong cũng vội vàng quay về chỗ ngồi lấy điện thoại di động, sau đó đuổi theo Đinh Khai Chiêu chạy về phía phòng thay đồ của nhân viên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!