Chương 19: Quà tặng

Phương Thư Mạn cứ bị mất tập trung, bắt đầu từ khi Nghê Hân Vân nói Tịch Thận Trạch là phụ huynh của cô.

Sở dĩ Nghê Hân Vân nói Tịch Thận Trạch là phụ huynh của Phương Thư Mạn, là bởi vì vào học kỳ 2 năm lớp 12 nhà trường có tổ chức lễ một buổi trưởng thành, còn mời phụ huynh của từng học sinh đến trường để chứng kiến lễ trưởng thành của con mình.

Hôm đó sau khi lễ trưởng thành kết thúc, các giáo viên chủ nhiệm lớp sẽ họp phụ huynh.

Đây là sự sắp xếp và quyết định của nhà trường.

Nhưng Phương Thư Mạn biết sẽ không có phụ huynh nào đến dự lễ trưởng thành và họp phụ huynh cho cô.

Bố mẹ cô đã mất, cậu mợ cô cũng sẽ không vì thế mà đến trường một chuyến, họ cho rằng đây hoàn toàn là việc làm mất thời gian của họ.

Cậu mợ chỉ để tâm đến chuyện của con trai mình, yêu cầu đối với Phương Thư Mạn rất nhiều, trong đó có một điều là phải ngoan ngoãn. Kể cả Phương Thư Mạn có nói với họ thì họ cũng chỉ nói là không rảnh, bảo cô đừng làm phiền họ.

Năm lớp Bảy, khi cô nói với bọn họ rằng trường sẽ họp phụ huynh, bọn họ đã trả lời cô như vậy.

Cho nên trong năm năm qua, mỗi lần trường họp phụ huynh, cả lớp chỉ có phụ huynh của Phương Thư Mạn là không có mặt.

Lúc đầu Phương Thư Mạn còn cảm thấy rất xấu hổ và buồn bã, sau này bị từ chối nhiều lần thì dần dần cũng quen.

Năm đó, lễ trưởng thành của lớp 12 được tổ chức vào sau kỳ nghỉ lễ 1/5, là ngày Thanh niên 4/5.

Giống như ngày Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch nhận giấy đăng ký kết hôn, đều là thứ Năm.

Sau khi lễ trưởng thành bắt đầu thì từng lớp sẽ đi qua cánh cổng trưởng thành.

Mỗi lớp, mỗi học sinh đều đứng thành một hàng cùng với cha hoặc mẹ hoặc người thân khác đến dự lễ trưởng thành, phụ huynh nắm tay con mình, dẫn con mình bước qua cánh cổng trưởng thành màu đỏ này.

Mỗi học sinh trong lớp đều có người thân đứng bên cạnh, chỉ còn lại Phương Thư Mạn là lẻ loi một mình thành một hàng.

Nghê Hân Vân đứng sau cô, vỗ vai Phương Thư Mạn, cười mời Phương Thư Mạn:

"Mạn Mạn, cậu đứng cùng tớ đi, để ông nội nắm tay cả hai đứa mình."

Ông nội của Nghê Hân Vân là Quảng Sĩ Ngọc cũng cười hiền lành với Phương Thư Mạn:

"Lại đây, đến bên ông nội nào, ông nội sẽ dẫn hai chị em qua cổng trưởng thành."

Phương Thư Mạn rất cảm kích ý tốt của Nghê Nghê và ông nội, nhưng cô đã chấp nhận sự thật rằng sẽ không có ai ở bên cạnh mình.

Trước đây cũng không có, lần này cũng không sao.

Cô cười khẽ với Nghê Nghê và ông nội:

"Không cần đâu ạ, không sao…"

Lời nói của Phương Thư Mạn chưa dứt thì đã thấy Nghê Hân Vân nhìn chằm chằm vào phía sau cô, bất ngờ kêu lên: Anh?

Sao anh lại về đây?

Nghê Hân Vân hỏi:

"Không phải anh có rất nhiều tiết học sao?"

Tịch Thận Trạch cầm hai bó hoa đi tới, cười khẽ trả lời:

"Đến làm phụ huynh cho Thư Thư."

Khi anh nói, đôi mắt tươi cười của anh rơi vào Phương Thư Mạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!