Chương 17: (Vô Đề)

Phương Thư Mạn tuy đã giải quyết xong bên phía thầy mình, nhưng vẫn còn hai người bạn đang chờ thẩm vấn cô.

Sau bữa trưa, Phương Thư Mạn bị Trần Hâm Nguyệt và Sở Duyệt Vân "dẫn đi", đưa đến một phòng họp không sử dụng.

Cô bị đè lên ghế, Trần Hâm Nguyệt và Sở Duyệt Vân đứng hai bên như hộ pháp trái phải, để ngăn cô đột ngột bỏ chạy.

Phương Thư Mạn dựa vào ghế, cười nói: "Các cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi, mình không chạy đâu."

Trần Hâm Nguyệt là người đầu tiên hỏi: "Tại sao cậu đi đăng ký kết hôn với anh ấy đột ngột như thế? Hơn nữa thời điểm cậu đi đăng ký kết hôn còn trùng với ngày cậu xin nghỉ phép để đi xem mắt. Rốt cuộc là ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì?"

Phương Thư Mạn trầm ngâm một lát, nói: "Đối tượng xem mắt vừa nghe thấy nghề nghiệp của mình là nhân viên khâm liệm thì đã sợ hãi bỏ chạy, sau đó anh ấy xuất hiện trước mặt mình, hỏi mình có muốn đăng ký kết hôn với anh ấy không, rồi sau đó… bọn mình đi đăng ký kết hôn."

Trần Hâm Nguyệt kinh ngạc há to miệng: "Mạn Mạn, cậu bị chuyện gì kích thích à? Sao có thể quyết định kết hôn chớp nhoáng như thế!"

Sở Duyệt Vân đoán: "Trước đây các cậu đã quen nhau rồi phải không?"

Phương Thư Mạn gật đầu, "Phải."

Sở Duyệt Vân lại đoán: "Người yêu cũ à?"

Phương Thư Mạn cười, tiếp tục gật đầu, "Đúng vậy."

Tới lúc này, Trần Hâm Nguyệt mới cảm thấy mọi chuyện đều có lý. Chẳng trách đêm qua trong mắt Mạn Mạn luôn tràn đầy yêu thương khi nhìn chồng mình.

Cô ấy bừng tỉnh, nói: "Vậy là hai người vẫn còn tình cảm với nhau sao?"

Phương Thư Mạn:"……"

Cô vẫn còn tình cảm với anh là thật. Nhưng cô không biết anh có còn tình cảm với cô không.

Tiếp theo, dưới sự tra hỏi của hai người bạn, Phương Thư Mạn thành thật khai báo rằng cô đã hẹn hò với Tịch Thận Trạch từ học kỳ 2 năm lớp 11 cho đến mùa hè năm cô tốt nghiệp cấp 3. Sau đó hai người chia tay, mất liên lạc trong bảy năm, mãi đến gần đây khi anh dẫn đội đến khám nghiệm tử thi thì họ mới gặp lại nhau.

Trần Hâm Nguyệt tò mò hỏi Phương Thư Mạn: "Tại sao hai người lại chia tay?"

Phương Thư Mạn im lặng vài giây rồi mới trả lời.

"Bởi vì…" Cô cười cười, nói: "Bởi vì mình thi trượt, không thể giữ lời hứa thi đỗ cùng trường với anh ấy."

"Hả?" Trần Hâm Nguyệt không hiểu: "Anh ấy đề nghị chia tay à? Vì cậu không thể thi đỗ cùng trường với anh ấy nên anh ấy chia tay với cậu sao?"

"Sao có thể," Phương Thư Mạn nói: "Là mình đề nghị chia tay."

Trần Hâm Nguyệt vẫn không hiểu nổi: "Tại sao lại vì thi đại học không đậu mà chia tay? Chỉ cần bảo anh ấy đợi cậu thêm một năm, cậu ôn thi lại là được mà."

"Hâm Nguyệt," Phương Thư Mạn bất lực nói với cô ấy: "Không phải ai cũng có thể ôn thi lại một lần nữa."

Có người chỉ có một cơ hội.

Đối với Phương Thư Mạn lúc bấy giờ, cô chỉ có một cơ hội.

Thực ra Phương Thư Mạn đã nói dối.

Hai người chia tay là chuyện trước kỳ thi đại học.

Hôm đó là ngày 6 tháng 6 năm 2018, trước ngày thi đại học một ngày.

Lúc đó Tịch Thận Trạch đang đi công tác ở nơi khác với thầy hướng dẫn Triệu Ngọc Minh thì nhận được tin nhắn "Chia tay nhé" do Phương Thư Mạn gửi qua Wechat.

Anh không thể vì một tin nhắn chia tay của Phương Thư Mạn mà bỏ mặc công việc đang làm để về thẳng thành phố Thẩm được. Công việc không phải của riêng anh, mà là của cả nhóm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!