Chương 16: (Vô Đề)

Phương Thư Mạn không nói gì, nhưng cô từ từ nghiêng người tới.

Không phải là quay lưng lại với anh theo kiểu từ chối, mà là có vẻ như cô cũng có ý định chấp nhận lời đề nghị của anh.

Tịch Thận Trạch cũng cảm thấy cô đồng ý với đề nghị của anh.

Thế nhưng, lúc anh đầy háo hức chờ cô đưa tay ôm anh, cô vẫn chậm chạp không có thêm động thái gì.

Anh cảm thấy cô đang nhìn anh. Mặc dù anh không nhìn thấy mắt cô, nhưng anh có thể cảm nhận được ánh mắt của cô.

Phương Thư Mạn thực sự đang nhìn chằm chằm vào Tịch Thận Trạch đang nằm nghiêng trước mặt cô.

Yêu cầu này của anh quá đột ngột, cô hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý. Nhưng bản năng cơ thể cô sẽ tuân theo chỉ dẫn rất rõ ràng mà trái tim mách bảo. Vì vậy, trước khi cô kịp trả lời anh như thế nào, cơ thể cô đã trả lời anh rồi.

Cô muốn.

Nếu có thể, cô rất muốn ôm chặt anh.

Ôm chặt anh mỗi đêm.

Có một khoảnh khắc Phương Thư Mạn nhìn chằm chằm vào anh trong bóng tối, thậm chí còn không nhịn được nghi ngờ rằng đây có phải là mơ không.

Sao Tịch Thận Trạch lại đột nhiên cho cô ôm anh.

Tại sao Tịch Thận Trạch đột nhiên muốn cô ôm anh?

Anh… thích cô hay… chỉ muốn vun đắp tình cảm vợ chồng với cô?

Phương Thư Mạn rất không tự tin.

Dù sao thì hai người họ cũng không có liên lạc gì trong bảy năm qua, mà bọn họ cũng mới chỉ đăng ký kết hôn chưa đầy một tuần nay.

Hơn nữa, trong những ngày chung sống này, cô luôn cảm thấy anh lúc nóng lúc lạnh.

Tịch Thận Trạch hoàn toàn không biết cô đang nghĩ gì trong lòng. Anh chỉ quan tâm đến việc cô vẫn chưa ôm anh.

Phương Thư Mạn, Tịch Thận Trạch cố nén sự bồn chồn, giả vờ bình tĩnh, giọng điệu vì căng thẳng và lo lắng mà vô tình trở nên cứng nhắc, nghe giống như một mệnh lệnh ngang ngược: Ôm tôi.

Lần này Phương Thư Mạn không còn chút do dự nào nữa. Dẫu cho tất cả những thắc mắc trong lòng cô vẫn chưa có lời giải đáp. Điều duy nhất cô biết rõ là cô thích anh, cô muốn cùng anh trải qua một cuộc sống tốt đẹp.

Phương Thư Mạn dựa vào lòng Tịch Thận Trạch, đồng thời giơ một tay đặt lên eo anh. Cô vùi mặt vào gáy anh, thở rất nhẹ nhàng, thế nhưng tiếng tim đập trong lồng ngực ngược lại như sấm dậy.

Cô ngửi thấy mùi sữa tắm thơm tho trên người anh, cứ thế ngoan ngoãn nép vào lòng anh, cơ thể cứng đờ không dám cử động thêm một chút nào nữa.

Sau khi Phương Thư Mạn vùi vào lòng anh, Tịch Thận Trạch liền giơ tay ôm chặt cô. Một cánh tay của anh vòng qua gáy cô, cùng với cánh tay kia khóa chặt cô lại.

Phương Thư Mạn thực sự cảm nhận được anh dùng sức ôm lại, bỗng nhiên mũi cay cay, mắt nóng hổi, suýt nữa thì làm ướt áo ngủ của anh.

Cả đêm sau đó, Tịch Thận Trạch đều giữ Phương Thư Mạn trong vòng tay mình. Mỗi lần cô ngủ say vô thức muốn lật người sang bên cạnh, anh sẽ kéo cô trở lại lòng mình, hoặc theo cô lăn sang bên cạnh rồi lại ôm chặt cô.

Phương Thư Mạn nằm mơ cả đêm.

Trong mơ, con khủng long nhồi bông mà cô thường ôm ngủ bỗng nhiên trở nên không còn mềm mại, ôm vào cứng ngắc rất cấn, lại nặng hơn rất nhiều, cô đẩy thế nào cũng không đẩy ra được.

Phương Thư Mạn ngủ một giấc rất mệt, cảm giác như bị thứ gì đó trói buộc cả đêm.

Sáng sớm khi Tịch Thận Trạch tỉnh dậy, Phương Thư Mạn vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng anh ngủ rất say. Ôm cô ngủ cả đêm, anh tỉnh dậy rất mãn nguyện, tâm trạng cũng vô cùng tốt.

Tịch Thận Trạch nhìn cô đắm đuối một lúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!