Phương Thư Mạn quên mất phản ứng, cô cứ thế ngây người nhìn anh.
Còn Tịch Thận Trạch cũng thực sự như cô cảm nhận, rất muốn hôn cô. Anh từ từ cúi người, không ngừng tiến lại gần cô, khoảng cách giữa hai người vì sự chủ động của anh mà được thu hẹp lại từng chút một.
Ánh mắt bộc lộ cảm xúc của anh dời từ đôi mắt cô xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên đôi môi cô.
Anh càng lúc càng đến gần, gần đến mức hơi thở của anh phả vào mặt cô.
Cô ngửi thấy mùi lúa mạch của bia trong hơi thở nóng hổi gấp gáp của anh.
Phương Thư Mạn cảm thấy có lẽ anh đã hơi say rồi.
Nhưng cô thì hoàn toàn tỉnh táo.
Chỉ là, dù hoàn toàn tỉnh táo nhưng cô lại không muốn lùi lại, cũng không định từ chối, thậm chí còn đang mong chờ.
Mặc dù tim đập rất nhanh, nhanh đến mức gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, thế nhưng Phương Thư Mạn không dám hít thở mạnh. Vì quá căng thẳng mà những ngón tay đang cầm điện thoại cũng vô thức siết chặt lại.
Ngón tay bị điện thoại cấn đau, nhưng cô vẫn không hề hay biết.
Khoảng cách giữa hai người đã gần đến mức đầu mũi như có như không chạm nhẹ vào nhau, chỉ cần tiến lại một chút nữa là có thể hôn môi nhau.
Phương Thư Mạn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, chiếc điện thoại trong tay cô đột nhiên reo lên một tiếng không đúng lúc.
Phương Thư Mạn giật mình không kịp đề phòng.
Cô hoảng hốt mở mắt ra, lại đột ngột đâm sầm vào ánh mắt của Tịch Thận Trạch.
Ngay lúc này, điện thoại của Phương Thư Mạn lại reo lên một tiếng nữa.
Cô vô thức lùi lại.
Trước khi não đưa ra chỉ thị, cơ thể đã có phản ứng.
Phương Thư Mạn vội vàng đứng dậy lùi lại, ánh mắt né tránh không dám nhìn Tịch Thận Trạch vẫn đang ngồi trên ghế sofa, ngượng ngùng lí nhí nói:
"Tôi xem tin nhắn đã."
Khoảnh khắc mở miệng nói chuyện, khuôn mặt cô đã ửng đỏ.
Ánh mắt lưu luyến của Tịch Thận Trạch vẫn chưa tan đi, anh cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, không rõ cảm xúc mà ừ một tiếng.
Phương Thư Mạn nhanh chóng cúi đầu xuống xem điện thoại.
Không biết là chiếc điện thoại đang nóng làm lòng bàn tay cô nóng lên, hay là hơi nóng trên mặt cô lan tỏa đến lòng bàn tay, Phương Thư Mạn chợt cảm thấy đầu ngón tay mình hơi nóng ran.
Vừa rồi điện thoại reo liên tục hai tiếng, là Trần Hâm Nguyệt và Sở Duyệt Vân đã nhắn tin trong nhóm chat.
Trần Hâm Nguyệt: [Mình về đến nhà rồi!]
Sở Duyệt Vân: [Mình cũng sắp về rồi, còn hai trạm tàu điện ngầm nữa.]
Vì vừa về đến nhà đã nói chuyện với Tịch Thận Trạch, Phương Thư Mạn quên mất việc báo bình an trong nhóm chat.
Cô vội vàng trả lời: [Mình vừa về đến nhà.]
Gửi xong tin nhắn trên WeChat, Phương Thư Mạn cất điện thoại đi, ngẩng đầu lên thì thấy Tịch Thận Trạch vẫn đang nhìn mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!