Chương 10: (Vô Đề)

Trong suốt bữa ăn, Tịch Thận Trạch không nói mấy câu, nhưng lại uống không ít rượu. Thỉnh thoảng anh lại giả vờ vô tình nhìn về hướng Phương Thư Mạn đang ngồi.

Vị trí cô ngồi vừa khéo quay lưng về phía anh.

Cô cũng không hề ngoảnh đầu nhìn anh lấy một lần.

Có lẽ là khi uống say người ta sẽ trở nên yếu đuối. Mỗi lần Tịch Thận Trạch nhìn cô, trong lòng anh lại thầm hỏi cô là tại sao cô đồng ý kết hôn với anh nhưng lại không muốn cho người khác biết bọn họ đã là vợ chồng.

Cho đến khi bữa tiệc kết thúc, anh vẫn không nghĩ ra được câu trả lời cho câu hỏi đó.

Bên phía Tịch Thận Trạch đã giải tán, nhưng bên phía Phương Thư Mạn vẫn chưa kết thúc.

Trước khi đi, các đồng nghiệp hỏi Tịch Thận Trạch:

"Thầy Thích, thầy về không? Có cần gọi tài xế không?"

Tịch Thận Trạch xua tay, ngồi im trên ghế, nói với họ:

"Không cần đâu, các bạn về trước đi."

Tần Chi Giác là người rời đi gần chót. Trước khi đi, anh ấy vỗ vai Tịch Thận Trạch, dặn dò:

"Có chuyện gì thì đừng cứ giữ mãi trong lòng, tự mình đoán già đoán non không bằng trực tiếp tìm cô ấy hỏi cho rõ ràng."

Tịch Thận Trạch nuốt nước bọt, khẽ ừ một tiếng.

Trong lúc chờ cô, không có gì làm nên Tịch Thận Trạch mở WeChat ra, vào trang cá nhân của Phương Thư Mạn bắt đầu xem vòng bạn bè của cô.

Cô đăng rất nhiều thứ thường ngày.

Ví dụ như hôm nay tàu điện ngầm đông quá, hôm nay thời tiết đẹp quá, hôm nay mệt quá, hôm nay lại ăn cơm rang trứng, hôm nay nhìn thấy một bông hoa nở rất đẹp…

Hầu như mỗi hôm nay, cô đều để lại dấu chân trên vòng bạn bè của mình.

Anh có thể cảm nhận được tình yêu cuộc sống của cô thông qua vòng bạn bè của cô.

Mỗi khoảnh khắc vô tình trong cuộc sống, mỗi góc khuất không mấy nổi bật mà cô đi qua đều có thể được cô phát hiện và ghi lại, trở thành một khoảnh khắc đẹp vĩnh cửu.

Trong lúc ăn cơm, Phương Thư Mạn đã nhiều lần muốn quay đầu lại nhìn anh, nhưng cô vẫn thiếu một chút can đảm, cô cũng sợ mình ngụy trang không tốt rồi bị hai người bạn thân phát hiện ra, thế nên cô đành phải ép mình nhịn xuống.

Mặc dù không quay đầu lại, nhưng Phương Thư Mạn vẫn nghe thấy tiếng động giải tán bên bàn Tịch Thận Trạch, chỉ là cô không biết rằng sau khi bữa tiệc kết thúc, Tịch Thận Trạch vẫn không đi.

Cho đến khi đứng dậy chuẩn bị rời đi, Phương Thư Mạn mới phát hiện ra Tịch Thận Trạch vẫn ngồi nguyên tại chỗ.

Chỉ còn một mình anh ở bàn đó.

Cô cố tình làm chậm động tác, chần chừ trên ghế.

Khi Trần Hâm Nguyệt và Sở Duyệt Vân lấy đồ xong gọi cô đi cùng, Phương Thư Mạn cười nói với hai người họ:

"Hai người đi trước đi, mình còn phải đi vệ sinh."

Được. Trần Hâm Nguyệt nói:

"Về đến nhà thì báo một tiếng trong nhóm nhé."

Phương Thư Mạn gật đầu.

Sở Duyệt Vân cũng nói với cô:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!